Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi và Tôn Tử quay lưng lại tiến lên vài bước, khi đi ra khỏi chỗ đó bảy tám mét, phía sau lưng liền truyền tới tiếng hét.
“Aaaaa”
Ngay khi nghe thấy âm thanh này, tôi biết chắc chắn rằng Đại Ngốc đã ra khỏi giếng, t.h.i t.h.ể đã bắt đầu phân hủy, tôi hé mắt không dám nhìn thẳng mà chỉ lén lút nhìn nghiêng.
Kể từ khi tôi đến ngọn núi này, những chuyện gặp phải và phát sinh đều đã kích thích thần kinh não của tôi đến cực đại khiến tôi không ngừng gặp ác mộng mỗi đêm.
Đột nhiên Tôn Tử đi về phía cái xác, tôi hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nghĩ dù sao mình cũng là một người đàn ông, Tôn Tử dám qua đó xem thì tôi cũng không thể nhát gan đứng yên ở đây được.
Mới tiến lên được hai bước một mùi hôi thối liền ập tới, những con dòi trắng liên tục nhúc nhúc trên nửa cơ thể đó, trông rất buồn nôn.
“Minh Dương, nhanh đến đây xem.” Tôn Tử dường như có phát hiện lớn, tôi chỉ có thể bất chấp sợ hãi quay đầu lại nhìn, sự sợ hãi đã khiến suy nghĩ của tôi bị hỗn loạn, tôi nhìn một nửa t.h.i t.h.ể đó tâm trí hoàn toàn trống rỗng.
“Đây là một nửa xác nữ.” Khi Tôn Tử nói điều này, toàn bộ chúng tôi đều kinh hoàng, xác nữ ư?
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn về phía Phỉ Phỉ, chẳng lẽ Phỉ Phỉ đã c.h.ế.t rồi sao? Từ trước đến giờ tôi luôn cho rằng Phỉ Phỉ chỉ bị quỷ nhập, Phỉ Phỉ không thể c.h.ế.t được.
Nhưng đúng lúc này, Phỉ Phỉ lại đột nhiên đứng sau lưng tôi, dùng một giọng có phần hoảng sợ nói với tôi: “Minh Dương à, em rất sợ.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, sợ? Bây giờ không phải tôi mới là người nên sợ sao?
Kim Bằng nhanh chóng che miệng lại, anh ta chậm rãi đi về phía t.h.i t.h.ể, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của cảnh sát.
Anh ta nhặt một cành cây bên cạnh, gảy gảy vào cái xác đã thối rữa không thành hình, cẩn thận nhìn thật kỹ mới gật đầu: “Đúng là nữ, nhưng đã bị phù nước thành thế này, nếu muốn biết tuổi tác của nạn nhân thì cần phải mang về xét nghiệm.”
“Vâng, vậy làm phiền đội trưởng rồi.” Tôi nhìn Kim Bằng, tùy tiện nói một câu, nhưng thực tế mọi sự chú ý của tôi đang đổ dồn vào Phỉ Phỉ đang đứng phía sau..
Cô ta đang đứng phía sau tôi, tôi không thể mình thấy biểu cảm trên gương mặt của cô ta đó mới là điều đáng sợ nhất.
“Làm phiền tôi?” Kim Bằng đang đứng yên, khi nghe thấy lời tôi nói, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, đầu lắc nguầy nguậy như cái trống bỏi: “Không được, không được, cậu muốn tôi và Lục Đông cùng vận chuyển cái xác này xuống núi sao?”
*trống bỏi: trống lắc
Mặc dù Kim Bằng cao lớn thô kệch, nhưng khi nhìn thấy cái xác ghê tởm này vẫn cực kỳ sợ hãi, da đầu cũng tê dại cả đi vậy làm sao có thể bảo anh ta mang nó xuống núi được chứ?
“Không phải anh nói xét nghiệm sao? Không xét nghiệm làm sao biết được tuổi tác, đặc điểm nhận dạng của người c.h.ế.t?” Tôi cau mày, Kim Bằng này có giống cảnh sát không chứ?
Nhìn thấy xác c.h.ế.t liền biến sắc, nhát gan như trẻ con còn dám làm cảnh sát sao? Kim Bằng nhận ra tôi và Tôn Tử đang nhìn anh ta bằng ánh mắt thù địch, liền bĩu môi, ho nhẹ một tiếng nói với Lục Đông đang ở phía sau: “Lục Đông, cậu mang t.h.i t.h.ể này về trấn làm xét nghiệm, đồng thời gọi thêm người đến hỗ trợ.”
“Hả? Tôi?” Lục Đông đang trốn phía sau nghe thấy quyết định này của Kim Bằng liền nhảy dựng lên: “Không được, đội trưởng, tôi, tôi, tôi sợ lắm, tôi thực sự rất sợ!”
Lục Đông sống c.h.ế.t nắm lấy quần áo của Kim Bằng, đừng nói bảo anh ta mang t.h.i t.h.ể xuống núi, e rằng bây giờ kêu anh ta đi qua xem xác c.h.ế.t thôi, anh ta cũng không làm được.
Kim Bằng đẩy Lục Đông ra, tát mạnh anh ta hai cái.
Lục Đông bị đánh đến choáng váng suýt ngã nhào, thấy Lục Đông loạng choạng một hồi rồi lùi lại mấy bước, Kim Bằng mới lớn tiếng mắng chửi: “Sợ? Sợ cái rắm! Cậu, cậu và anh ta cùng xuống núi.”
“Tôi?” Đại ngốc ngớ mặt ra nhìn Kim Bằng, anh ấy mang thức ăn lên núi thôi mà cũng bị kéo vào chuyện này.
“Cảnh dân hợp tác có hiểu không hả? Nếu cậu hợp tác tốt với cảnh sát chúng tôi, chúng tôi sẽ trao cho cậu bằng khen công dân tốt.” Kim Bằng nghiêm túc nhìn Đại Ngốc, rồi dùng giọng điệu ra lệnh để sai bảo Đại Ngốc.
Đại Ngốc ngoan ngoãn gật đầu, đáng lẽ anh ấy cũng nên xuống núi rồi, vừa hay tiện đường.
Nhưng t.h.i t.h.ể như này sao có thể mang xuống núi như vậy được? Liệu có gây ra náo loạn lớn không? Người dân trong thôn nhất định sẽ cực kỳ hoảng sợ khi nhìn thấy nó. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng vẫn nên dùng một cái thùng để bọc một nửa t.h.i t.h.ể này lại.
Đại Ngốc và Lục Đông cùng nhau xuống núi, vừa ra khỏi biệt phủ thì sự tức giận của họ liền biến thành trách nhiệm nặng nề, không ai nói câu gì, cau mày trầm ngâm mà cất bước.
Kim Bằng đang hút thuốc, khói thuốc trắng như sương mù bay lên cao, khiến chứng nghiện t.h.u.ố.c lá của tôi lại bộc phát.
Nhưng vì tôi không có thiện cảm với Kim Bằng lắm, nên không có gì lạ khi không muốn hút thuốc của Kim Bằng, ít nhất cũng chỉ cùng nhau ngồi trên ghế gỗ ở đại sảnh.
Phỉ Phỉ ngồi chỗ gần tôi nhất, đang sơn móng tay màu đỏ, màu sắc trong ánh mắt đó khiến tôi choáng váng.
Dì Liên từ đầu đến giờ chưa từng xuất hiện cuối cùng cũng tới, nghe lời kể của Huệ Bình liền tự chuẩn bị một ít giấy tiền vàng mã rồi bắt đầu đốt ở hậu viện.
Đại sảnh âm u tĩnh mịch, bên ngoài trời cũng đã tối rồi, tôi lo lắng Đại Ngốc và Lục Đông sẽ gặp khó khăn khi kéo một nửa t.h.i t.h.ể xuống núi trong mưa.
Tôn Tử lấy ra lò sưởi ngồi giữa đại sảnh nhóm lửa, Phỉ Phỉ đặt sơn móng tay xuống, đứng dậy ưỡn ẹo bờ m.ô.n.g căng tròn của mình, nhìn chúng tôi nở nụ cười quyến rũ nói: “Em mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
“Anh sẽ mang cơm tối vào phòng cho em.” Tôn Tử dịu dàng nhìn Phỉ Phỉ.
Không đợi Phỉ Phỉ trả lời, Kim Bằng đã cắt ngang lời của Tôn Tử: “Hả, nói cái gì vậy? Ai mà có tâm trạng ăn uống sau khi nhìn thấy cái x.ác gớm ghiếc kia chứ?”
Phỉ Phỉ mím môi cười, không nói gì liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng từ từ rời đi của Phỉ Phỉ, lại nhìn ánh lửa lập lòe trong phòng, tôi nhìn chằm chằm Tôn Tử, chợt cảm thấy có dự cảm không lành.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");