Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi vốn định lập tức xuất phát, nhưng dường như sư phụ đang chờ đợi điều gì đó và nhất quyết bắt chúng tôi ở lại, nói rằng chúng tôi nên đợi thời cơ tốt nhất.
Điều này khiến tôi đứng ngồi không yên, trong lòng vô cùng bối rối, tôi luôn cảm thấy Thanh Thanh và Liễu Trường Minh dường như đã lên đẩy kế hoạch đám cưới lên sớm hơn.
Các tín đồ mang những món quà chúc mừng đi lên núi, nhìn nhóm của họ ngày càng đi xa, tôi càng cảm thấy lo lắng và quay sang nhìn sư phụ đang ở trong phòng.
Ông ấy không gấp gáp gì, vẫn ngồi khoanh chân tịnh tâm, còn tôi thì cứ lo lắng đi qua đi lại trong phòng khám nhiều lần.
Ngay cả Hạ Đông Hải cũng cảm thấy có chút lo lắng khi nhìn thấy sắc trời bên ngoài đang tối dần, nhìn sư phụ hỏi: "Ông già à, trời cũng đã tối rồi, nếu còn không đi nữa, chắc là bọn họ động phòng luôn rồi đó."
Động phòng? Cả người tôi run lên rồi đứng dậy theo phản xạ.
"Minh Dương, đừng kích động, hôm nay chúng ta phải bình tĩnh nhẫn nhịn, nếu không nhất định sẽ thất bại." Sắc mặt sư phụ rất bình tĩnh.
"Bụp! Bụp! Bụp!"
Một loạt âm thanh vang lên, những đóa hoa rực rỡ được b.ắ.n lên bầu trời tối bên ngoài, dưới chân núi có rất nhiều người đứng xem và reo hò.
Tôi xoay người và nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Đằng sau tôi, sư phụ và những người khác đang gọi tôi, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó. Trong đầu tôi luôn có một giọng nói với tôi rằng không thể đợi thêm được nữa, nhất định phải cứu Thanh Thanh. Nếu không, tôi sẽ hối hận cả đời.
"Minh Dương! Minh Dương!"
Giọng nói của Hạ Đông Hải chìm trong đám người, những người này đều mang theo lồng đèn, chậm rãi đi về hướng miếu thờ của Liễu Trường Minh.
Tôi đẩy họ sang một bên như một con cá bơi giữa đám đông, tôi đổ mồ hôi đầm đìa, chạy suốt quãng đường lên núi và thở không ra hơi.
Miếu thờ được trang trí rực rỡ với những câu đối chúc mừng dán trên cửa, tú cầu bằng lụa đỏ treo ở lối vào cửa chính của miếu thờ, và không thể thiếu những chiếc lồng đèn đỏ.
Miếu thờ trước đây không có tên, nhưng hôm nay treo một tấm biển ghi "Miếu Trường Thanh".
Tất nhiên, Trường đại diện cho Liễu Trường Minh, còn Thanh đại diện cho Thanh Thanh.
Nhiều tín đồ đã quỳ gối trước miếu thờ và dâng rất nhiều lễ vật chúc mừng cho Liễu Trường Minh, đương nhiên một mình Vương Trí Quyền làm không xuể, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm than trách kêu ca.
Tôi nhân cơ hội đi về phía Vương Trí Quyền: "Anh à, để em giúp anh. Em cũng là một tín đồ của *pháp sư, em cũng muốn làm điều gì đó cho *pháp sư." Vương Trí Quyền liếc nhìn tôi, với bộ hiện quần áo rách hiện tại của tôi, anh ta đúng là không quá quan tâm đến tôi, anh ta chỉ coi tôi như một người dân ở thôn Minh Hà.
Vì vậy, anh ta rất tự nhiên giao đồ cho tôi, còn tôi nhanh chóng mang đồ đi về phía sân sau.
Trong phòng chính ở phía sân sau đã thắp nến, tôi vứt đồ đạc trong tay xuống, rồi chạy nhanh về phía phòng tân hôn.
Đẩy cửa bước vào, tôi không khỏi sửng sốt, vì căn phòng này quá quen thuộc, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Một người phụ nữ với chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đang lặng lẽ ngồi ở mép giường, tôi từng bước đến gần cô ấy, dường như cô ấy cảm nhận được điều gì đó, khi tôi vén khăn trùm đầu lên, tôi nhìn thấy trên một gương mặt xinh đẹp là một nụ cười lo lắng.
Khi nhìn thấy tôi, cô ấy sửng sốt một lúc rồi chỉ tay ra cửa bảo tôi đi ra ngoài ngay.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhìn Thanh Thanh: "Thanh Thanh, anh đến đưa em đi."
Vừa định tiến lên nắm tay Thanh Thanh, phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm thấp, quay đầu lại liền thấy Liễu Trường Minh mặc đồ cưới đỏ.
Màu đỏ như m.á.u này khiến làn da của Liễu Trường Minh tái nhợt hơn, trông hắn ta rất đáng sợ, y như một xác ch.ết biết đi.
“Ta biết ngươi nhất định sẽ quay trở lại tìm cái ch.ết.” Liễu Trường Minh nhếch miệng cười nhìn tôi.
Thanh Thanh ngay lập tức đứng dậy đứng giữa tôi và Liễu Trường Minh.
“Hôm nay là ngày đại hỷ của chúng ta, đừng gây thêm tội nữa.” Thanh Thanh trừng mắt nhìn Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh từ từ rút lại bàn tay đã giơ lên, cuối cùng kéo Thanh Thanh vào lòng, hướng về phía cửa hét lên: "Vương Trí Quyền, cậu làm việc kiểu gì vậy, đưa tên này ra khỏi đây!"
Liễu Trường Minh giận dữ gầm lên, Vương Trí Quyền lập tức đi vào.
Tôi rút roi đánh quỷ đã giấu trong n.g.ự.c ra nhân lúc Liễu Trường Minh không để ý quất về phía hắn ta, Liễu Trường Minh liền tránh sang một bên, khi cậu ta xoay người, roi của tôi vô tình quất trúng người Thanh Thanh.
"Ahhh!" Thanh Thanh hét to một cách đau đớn.
Tôi bị sốc, muốn chạy đến bảo vệ Thanh Thanh nhưng đã quá muộn.
Liễu Trường Minh không biết từ lúc nào đã đến sau lưng tôi, một cú chưởng nặng nề đập xuống người tôi, giống như có người c.h.é.m vào lưng tôi, đau đến nhe răng trợn mắt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");