Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sư phụ vừa hạ lệnh, tất cả chúng tôi lập tức rút khỏi phòng của Liễu Trường Minh, trốn ở trong vườn nhất định sẽ bị Liễu Trường Minh phát hiện, vì vậy nhóm chúng tôi trốn ở vách tường ngoài viện.
Hô hấp của Phạm Tú Tú đồn dập, cơ thể cô ấy còn run rẩy hơn cả người đang bị thương là tôi.
Sư phụ đến trước mặt Phạm Tú Tú, giúp cô ấy hít thở sâu, để Phạm Tú Tú thả lỏng, nhất định là Phạm Tú Tú lần đầu nhìn thấy cảnh đấu đá m.á.u me như vậy nên bị dọa sợ rồi.
“Tú Tú, cô xuống núi trước đi.” Tôi cau mày nhìn Phạm Tú Tú.
Bản thân đã liên lụy quá nhiều người rồi, Phạm Tú Tú là cô gái yếu đuối trói gà không chặt, hơn nữa giữa chúng tôi cũng không có bất kỳ liên quan nào.
Phạm Tú Tú nghe tôi nói vậy, sắc mặt trong chốc lát trở nên u ám, cúi thấp đầu, dáng vẻ rất buồn nhìn tôi hỏi: “Minh Dương, có phải anh sợ bị tôi liên lụy không?”
“Tôi không có.” Tôi của bây giờ không làm liên lụy người đã là may lắm rồi.
“Nếu không có thì anh để tôi đi theo anh đi.” Phạm Tú Tú rất kiên định nhìn tôi.
Tôi thật không biết một cô gái yếu đuối như Phạm Tú Tú lại có một mặt quật cường như vậy, cách đó không xa, những tín đồ đó đã lần lượt đi xuống núi, tôi chống chọi đứng dậy, muốn xem thử tình hình trong viện.
Nhưng tôi đang bị thương, căn bản không có cách nào trèo lên vách tường.
Đêm tối ngày càng lặng yên, tim của tôi đập nhanh như bay, tôi rất muốn để bản thân bình tĩnh lại nhưng vẫn như cũ, nhịn không được mà hỏi sư phụ: “Sư phụ, ám hiệu của người và Thanh Thanh rốt cuộc là cái gì vậy?”
Sư phụ ra tín hiệu bảo im lặng chứ không để ý đến tôi.
Tôi chỉ đành cắn răng ngồi chờ, nghe tiếng đóng cửa của Vương Chí Quyền, tôi ở bên hít một hơi sâu.
Đột nhiên, ánh nến ở hậu viện vụt tắt, sư phụ nhanh chóng đứng dậy, hướng về mấy người bọn tôi ra một kí hiệu tay nói: “Lập tức xông vào, bây giờ là thời khắc thích hợp nhất, nhưng mà phải nhớ rõ, phải bắt sống!”
Bắt sống, cũng chính là cho dù là trong tình huống không thể gi.ết Liễu Trường Minh, còn phải bắt được hắn? Như vậy đối với bọn tôi mà nói độ khó không phải bình thường.
“Được!” Hạ Đông Hải khí thế hào hùng đáp lời.
“Nhưng mà Minh Dương?” Phạm Tú Tú do dự nhìn tôi.
Tôi nắm lấy mảnh vải ở vùng bụng dùng sức xiết chặt một cái, cắn chặt răng đứng lên: “Tôi không sao, Tú Tú cô đứng đây đợi bọn tôi.”
Phạm Tú Tú nhìn đám người bọn tôi gật gật đầu, sư phụ và Hạ Đông Hải từng người một nhảy lên tường, tôi cũng không thể thua kém, phi người trèo lên.
Dịch thể ở vùng bụng tôi không ngừng chảy ra, ở trong phòng Liễu Trường Minh đã phát ra âm thanh đánh nhau, sư phụ trực tiếp phá cửa xông vào.
Hạ Đông Hải cũng biến mất trong bóng đêm, tôi cấp tốc chạy về phía căn phòng, chỉ nghe thấy một tiếng la hét, Hạ Đông Hải từ trong cánh cửa bị đá bay ra.
“Rắc” một tiếng nằm lăn ra đất, nghe thấy âm thanh này tôi biết tay của Hạ Đông Hải không gãy cũng phế rồi.
“Không cần để ý tôi, mau đến giúp bố tôi đi.” Thấy tôi muốn đến đỡ cậu ấy, Hạ Đông Hải lập tức hét lên. Tôi xoay người chạy vào bên trong phòng, sư phụ đang đứng bên cạnh bàn trà, Thanh Thanh một thân hồng y đang đứng đối diện tôi, mặt của Liễu Trường Minh đã hoàn toàn biến dạng rồi, thì ra đây mới là gương mặt thật sự của hắn, khi bị lột mất lớp da trở thành quái vật đáng sợ với gương mặt m.á.u chảy đầm đìa.
Hắn đứng cách tôi chưa đến hai mét, không còn lớp da trông hắn buồn nôn vô cùng, bên trong lớp thịt trên người hắn có thứ gì đó đang lúc nhúc, làm cho người khách nhìn thấy liền muốn nôn.
“Thanh Thanh, ta yêu muội như vậy, muội lại nhẫn tâm bắt tay với kẻ khác hại ta?” Tròng mắt đang lòi ra của Liễu Trường Minh dường như đã biến thành màu đó, vô cùng đáng sợ.
“Ha ha ha, thật đáng tiếc, ta đã vì muội mà làm nhiều việc như vậy? Muội?” Liễu Trường Minh thấp giọng nói, huyết mạch trên người phình to ra.
Thanh Thanh vô cảm nhìn Liễu Trường Minh, Liễu Trường Minh quay đầu lại nhìn tôi: “Đều là ngươi, nếu như không có ngươi Thanh Thanh sẽ không bán đứng ta như vậy?” Liễu Trường Minh uất hận nhìn tôi, sau đó liền nhanh như chớp xông về phía tôi.
Tôi đã nhìn thấy hắn đang hướng về phía tôi, nhưng vì tốc độ của hắn quá nhanh, tôi muốn tránh nhưng tránh không kịp.
“Bịch” một tiếng, tôi cảm thấy cả người đang bay lên, sư phụ từ tâm kéo tôi lại, thanh kiếm từ xương người ch.ết trong tay ông ấy đ.â.m về phía hắn.
Vai của Liễu Trường Minh bị đ.â.m trúng, nhưng khi sư phụ rút thanh kiếm ra, lại phát hiện ra miệng vết thương của hắn liền lành lại.
Đây gọi là suy yếu gì chứ? Theo như tôi thấy hắn không có lúc nào là suy yếu, cho dù là bây giờ cũng khí thế dũng mãnh, không ai bì kịp.
Thanh Thanh nhìn Liễu Trường Minh, từ trong tà áo rút ra một thanh huyết kiếm.
Tôi nhận ra, đó là thanh kiếm trừ tà của Hạ Đông Hải, Thanh Thanh nắm chặt thanh kiếm trong tay, cánh tay đang run rẩy.
“Muội muốn làm gì? Muội nghĩ muội có thể gi.ết được ta sao?” Liễu Trường Minh trợn mắt nhìn Thanh Thanh.
“Ta biết, ta không gi.ết được huynh, nhưng mà ta có thể gi.ết ch.ết bản thân mình.” Thanh Thanh nói xong, liền nhắm mắt lại, trực tiếp đ.â.m đoản kiếm xuyên qua ngực.
“Muội?” Cơ thể cùa Liễu Trường Minh quả nhiên bắt đầu co giật, cả người dường như tàn lụi trong chớp mắt, loảng choảng đi về đi về phía Thanh Thanh.
Thanh Thanh xoay tay, đoản kiếm trên n.g.ự.c của cô ấy xoáy một cái, Liễu Trường Minh liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Sao lại thế này?” Tôi nhìn Thanh Thanh cả người đang chảy máu, lập tức bay qua: “Thanh Thanh? Thanh Thanh?” Tôi ôm chặt Thanh Thanh vào lòng.
Ánh mắt của Thanh Thanh vẫn đang nhìn về phía Liễu Trường Minh đã héo tàn thành một khối, Liễu Trường Minh gầm thét: “Tại sao lại đối với ta như vậy, tại sao?”
“Ngươi do bách quỷ tạo thành, hôm nay bần đạo để ngươi bách quy tiêu tán!” Sư phụ vung thanh trường kiếm lên, đ.â.m xuyên qua cơ thể của Liễu Trường Minh.
Thanh kiếm xuyên qua khiến toàn bộ lệ khí của Liễu Trường Minh như quả bóng bị đ.â.m xì hết hơi, cuối cùng từ từ tàn lụi, biến thanh một làn khói xanh bay ra ngoài cửa.
Sư phụ bước nhanh về phía Thanh Thanh, Thanh Thanh nằm trong lòng của tôi, trên mặt xuất hiện đốm đen, tôi biết đó là đó là đốm đen trên xác ch.ết.
“Thanh Thanh! Thanh Thanh!” Tôi ôm lấy Thanh Thanh, không dám dùng sức, sợ sẽ là làm đau cô ấy.
Sư phụ bấm đốt tay tính toán, nói thời gian lúc này đã gần kề rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");