Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thanh Thanh ngẩng đầu lên thấy tôi đang nhìn cô ấy thì mỉm cười với tôi: “Sao anh lại nhìn em như vậy?”
“Hả?” Tôi có chút ngượng ngịu.
Sư phụ nắm cánh tay của Hạ Đông Hải, dùng sức xoa xoa, sắc mặt cậu ta tái nhợt vì đau.
“Ay da, đau c.h.ế.t đi được, nhẹ tay chút ông già.” Hạ Đông Hải kêu rên liên hồi.
“Không dùng lực không đánh tan m.á.u bầm được, con cố chịu một chút.” Sư phụ liếc Hạ Đông Hải một cái rồi gằn nhẹ.
Hạ Đông Hải chỉ đành cắn răng chịu đựng. Sư phụ xoa bóp hơn nửa tiếng đồng hồ mới dừng lại khiến cậu ta đau tới mặt mày trắng bệch.
Thanh Thanh uống liền ba bát canh chua rồi mới buông bát đũa, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.
Chủ quán vẫn luôn quan sát chúng tôi, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Mặc dù trên mặt ông ta nở nụ cười nhưng trong ánh mắt lộ ra ánh nhìn không mấy thân thiện.
Ánh mắt đó lạnh lẽo mang theo sát khí như muốn hãm hại chúng tôi,
“Sư phụ? Chúng ta mau lên đường thôi.” Nhìn chủ quán như vậy trong lòng tôi có cảm giác khó chịu.
“Ầm ùm ùm”
Vỗn dĩ mặt trời vẫn đang chói chang, bỗng lập tức nổi lên tiếng sấm. Mấy người chúng tôi đang ngồi xe bò, nếu trời mưa thì không có chỗ trốn.
“Mấy vị vẫn nên tới nhà trọ của tôi nghỉ lại một đêm, các vị thấy sao?” Ông chủ đi tới đề nghị.
“Bao nhiêu tiền một đêm vậy?” Hạ Đông Hải nhìn ông ta hỏi.
“Ồ, một đêm chỉ có ba trăm tệ, các vị chắc cần hai phòng là đủ.” Ông chủ nhìn chúng tôi cười tươi đáp.
Hạ Đông Hải gật đầu nhìn tôi và sư phụ. Trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy bất an nhưng sư phụ rất nhanh đã đồng ý.
Mặc dù sư phụ đã đồng ý có nghĩa là người này không có vấn đề gì, chúng tôi chỉ đành nhân lúc trời chưa mưa nhanh chóng đi tới đó.
“Minh Dương, cậu có cảm thấy nơi này hình như rất quen mắt?” Hạ Đông Hải vốn dĩ vẫn đang nhắm mắt ngồi bên cạnh tôi mơ hồ ngủ.
Cậu ta vừa mở mắt đã vội cau mày.
Tôi nhìn về cái thôn trang ở nơi xa kia không khỏi mở to mắt, quen mắt gì chứ, đây không phải là Thanh Đình thôn sao?
Cái người đàn ông đó là người của thôn này? Thôi xong rồi, người trong thôn đều biết tôi và Hạ Đông Hải, đi vào thì khác gì đi tìm đường c.h.ế.t?
Người đàn ông đó quay đầu lại nhìn chúng tôi: “Tới rồi.”
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười: “Cái này, chúng tôi, chắc chúng tôi không cần ở lại đâu.” “Vậy sao mà được, đến cũng đến rồi, sao có thể không ở lại chứ?” Người đàn ông dắt theo con bò kéo theo xe chúng tôi đi vào thôn.
Biểu cảm trước sau của ông ta biến đổi rất nhanh. Sư phụ lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh yên lặng ngồi cạnh chúng tôi dường như trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị.
Vừa vào tới thôn tôi phát hiện nhà nhà đều treo một tấm vải trắng. Đây là tục lệ khi nhà có tang sẽ treo lên, lẽ nào trong thôn này đã c.h.ế.t rất nhiều người?
“Chuyện này là thế nào vậy?” Tôi nhìn từng vòng hoa trắng hỏi.
“Không lâu trước đây trong thôn chúng tôi xuất hiện một trận dịch bệnh làm c.h.ế.t rất nhiều người. Các vị không cần phải sợ, mọi người khi còn sống đều là người lương thiện, sẽ không làm hại những người vô tội.” Người đàn ông nói xong dẫn chúng tôi vào một ngôi nhà.
Ngôi nhà này tối om om, rất âm u. Thanh Thanh bám chặt lấy áo tôi, dường như cũng cảm nhận được điều gì đó.
Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, muốn cho cô ấy cảm giác an toàn.
Người đàn ông đưa chúng tôi vào trong mới phát hiện trong phòng có treo một bức di ảnh. Người phụ nữ trong di ảnh thắt hai b.í.m tóc nhìn rất quen.
Đúng rồi, chính là cô ấy. Lúc tôi và Hạ Đông Hải mới tới, người phụ nữ này bị quỷ thai ăn mất thai nhi trong bụng còn bị nó xé toạc bụng. Di ảnh của cô ấy ở đây, vậy lẽ nào đây là nhà của thai phụ đó?
Hơn nữa dựa trên độ tuổi của người đàn ông thì rất có khả năng đây là chồng của người phụ nữ đó.
“Vợ tôi bị hai kẻ giả danh thần tiên hại c.h.ế.t.” Giọng của người đàn ông trở nên trầm và chậm. Tôi cảm nhận được đằng sau lưng mình truyền tới một luồng sát khí.
“Cạch” một tiếng cửa bị đóng lại. Người đàn ông đó không biết từ bao giờ trong tay đã lăm lăm một con d.a.o mổ lợn dài, đứng đằng sau chúng tôi.
“Này, anh, anh bình tĩnh một chút, vợ anh không phải là do chúng tôi hại c.h.ế.t. Cô ấy bị quỷ thai hại.” Hạ Đông Hải thấy ánh sáng lóe lên từ con d.a.o dài thì biết không phải là trò đùa lập tức lên tiếng giải thích.
Người đàn ông đó đâu nghe lọt tai lời giải thích này, lăm lăm con d.a.o phi về phía chúng tôi.
Tôi bảo vệ Thanh Thanh, sư phụ và Hạ Đông Hải đối kháng với người đàn ông đó. Đối phương là người không phải quỷ, anh ta mất trí rồi, cánh tay của sư phụ đã bị d.a.o làm cho bị thương.
Người đàn ông đó sau khi nhìn thấy m.á.u thì càng trở nên hưng phấn, không g.i.ế.t được chúng tôi tuyệt đối sẽ không dừng lại.
“Sư phụ cẩn thận.” Tôi hét lớn một tiếng.
Hạ Đông Hải ở phía sau đã vớ được gậy gỗ trong góc tường hướng về phía người đàn ông đó nện xuống.
Người đàn ông đổ nhào xuống đất, mọi thứ yên tĩnh trở lại, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh đến bức người xung quanh.
“Sư phụ, nơi này có vấn đề, chúng ta mau rời đi.” Tôi một tay kéo tay Thanh Thanh, một tay chuẩn bị đẩy cửa xông ra ngoài.
Sư phụ túm tay tôi lại, mắt ông ấy nhìn khắp bốn phía đầy cảnh giác.
“Xạt xạt xạt.”
Dưới lớp đất trong phòng, dường như có thứ gì đó đang di chuyển.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");