Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì vậy, tốc độ của chúng tôi nhanh hơn rất nhiều so với dự tính.
Trời chưa tối, chúng tôi đã đến một bia đá, trên bia đá này dùng màu đỏ như m.á.u viết ba chữ “đất dưỡng thi”.
Trên đầu bia đá của đất dưỡng thi cằn cỗi, nhìn vô cùng hoang vắng, ngoại trừ màu vàng của bùn cát thì không còn gì nữa.
Sư phụ ngừng lại, móc ra hai đồng tiền, đeo lên cổ của tôi và Hạ Đông Hải, tôi sững người liền hỏi sư phụ: “Sư phụ, Thanh Thanh thì sao? Sao cô ấy không có, thân xác bây giờ của Thanh Thanh căn bản không thể chống lại được những hồn ma này.”
Sư phụ nhìn Thanh Thanh đang nằm trong lòng tôi, nhàn nhạt nói: “Cô ấy không cần đâu, hai đứa con đeo là được rồi, đi theo sau ta, nhớ kỹ cho dù nhìn thấy gì cũng không được la hét mất đi chừng mực.”
“Vâng.” Tôi và Hạ Đông Hải thấp giọng trả lời.
Sư phụ lấy ra một lá bùa trước tấm bia đót cháy thành tro, lại lấy trong tay ra một cái chuông lắc lư qua lại, từng bước đi về phía trước.
Tôi và Hạ Đông Hải đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ lặng lẽ đi theo sau sư phụ. Bốn phía dường như không đáng sợ như tưởng tượng, ngoài trừ hoang sơ thì dường như cũng không có gì đặc biệt.
“Ba.” Hạ Đông Hải đang muốn mở miệng nói gì đó, sư phụ đột nhiên giơ tay lên, biểu thị chúng tôi lùi về phía sau.
Tinh thần của tôi vẫn luôn rất cảnh giác, vừa nhìn thấy động tác của sư phụ liền phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước.
“Cứu mạng! Cứu mạng! Ai đó cứu tôi với.”
Đó là tiếng kêu cứu yếu ớt của một người đàn ông, mấy người bọn tôi đi nhanh về phía phát ra tiếng kêu, phát hiện đầu của một người đàn ông còn đang trên bề mặt cát vàng, từ phần cổ trở xuống đã bị vùi trong cát.
Anh ta nhìn thấy bọn tôi thì ngẩn ra, sau đó như vớ được cọng cỏ cứu mạng, bắt đầu la lớn: “ Cứu tôi với, mau đến cứu tôi.”
Nhìn dáng vẻ của anh thì cũng trạc tuổi của tôi và Hạ Đông Hải, tô và Hạ Đông Hải nhìn về phía sư phụ, sư phụ quan sát anh ta mấy lần rồi nhìn bọn tôi gật đầu. Bọn tôi ngồi xổm xuống dùng sức đào mớ đất đang chôn quanh người anh ta lên, gương mặt anh ta lộ vẻ cảm kích vô cùng: “Cảm ơn, cảm ơn, tôi còn cho rằng lần này mình ch.ết chắc rồi.”
Anh ta nhếch miệng cười, kiểu cười nịnh bợ lấy lòng, nhìn hèn hạ mà giảo hoạt.
Không dễ gì mới kéo anh ta lên được, tôi liền phát hiện, anh ta ăn mặc rất kỳ quái, cả người mặc đồ ngủ đen, trong tay còn cầm một cái cào, hơn nữa từ chân anh ta đào lên một hộp đựng dụng cụ.
“Đa tạ các vị.” Anh ta chỉ hời hợt nói một câu cảm ơn liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Sư phụ nhìn anh ta: “Cậu lấy người ch.ết ra buôn bán như vậy sẽ tổn thọ đó.”
“Vị đại ca này, anh nói gì vậy tôi nghe không hiểu.” Người đàn ông giả ngốc nhìn sư phụ.
Sư phụ cười nhẹ nói: “Tôi có chút kiến thức về phong thủy, cũng giúp nhiều người xem qua một thất, cậu chính là kẻ trộm mộ mà chủ mộ sợ nhất, người anh em tôi nói không sai chứ?”
Kẻ trộm mộ? Tôi ngẩn người, từ này chỉ nghe được trên phim, không ngờ là nó có thật?
Miệng người đó vừa tính nói gì đó, sư phụ liền nói tiếp: “Tôi đoán trong huyệt này có đồ vật rất quý giá, chỉ là, x.ác ch.ết chôn ở dưới đã biến thành huyết thi. Lần này cậu có thể sống sót là nhờ miếng ngọc bội trên cổ của cậu, xem ra thật sự có thể tránh được điều hung.
Sư phụ vẫy vẫy tay về phía chúng tôi ý là tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông phát ngốc đứng đó, mấy giây sau liền lập tức chạy về phía chúng tôi.
“Sư phụ, vị sư phụ này, vừa nãy là tôi mắt mù không thấy Thái Sơn, nhưng mà người nói đúng rồi, đây là miếng ngọc vô giá, vị sư phụ này nếu người giúp tôi đào được món đồ này lên, chúng ta, chúng ta chia bảy ba được không?” Người đàn ông đó ba hoa, văng cả nước bọt ra ngoài.
Sư phụ không thèm để ý đến anh ta, chỉ khuyên nhủ anh ta, để anh sớm rời khỏi đây, đợi đến khi trời tối muốn đi cũng đi không được nữa.
“Sáu bốn, sáu bốn được rồi chứ?” Người đàn ông cho rằng sư phụ không vừa ý giá anh ta đưa ra nên lại lùi một bước.
Sư phụ quay đầu nhìn anh ta, hỏi: “Tiền với mạng cái nào quan trọng hơn?”
”Không có tiền thì còn cần cái mạng quèn này làm gì? So với việc phải sống lay lắt, không bằng cược một phen, sống một cuộc đời sung sướng.” Người đàn ông nói xong sắc mặt trầm xuống: “Tôi chỉ có thể lùi một bước cuối nữa thôi chia năm năm, cái này là tôi đã phải mất rất lâu mới tìm được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");