Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi buông cô ấy ra, nắm chặt bàn tay khô gầy của cô ấy thấp giọng nói: “Thanh Thanh, chúng ta hãy lập tức rời khỏi nơi này.”
“Không được đâu Hứa Diệp, em không thể đi cùng anh. Liễu Trường Minh sẽ không để em rời khỏi đây. Em đã cầu xin hắn, hắn đồng ý sẽ để anh đi.” Thanh Thanh nói rồi sờ lên cái bụng đã nhô cao: “Con của chúng ta mang âm khí rất nặng, chỉ có ở lại nơi này nó mới có thể lớn lên được.”
Tôi cắn chặt răng, xem ra Liễu Trường Minh vẫn đang lừa cô ấy.
“Thanh Thanh, đứa trẻ này…” Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
Bởi cô ấy quá mong đứa trẻ này, nhìn vẻ mặt đầy mong chờ hy vọng của cô ấy tôi thực sự không nỡ nói ra chân tướng với Thanh Thanh, tôi không muốn tự tay phá hủy ước mơ của cô ấy.
“Kiếp trước hắn g.i.ế.t em, kiếp này em cũng suýt nữa đã g.i.ế.t hắn, em và sư huynh đã không ai nợ ai nữa.” Thanh Thanh cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là ảo ảnh, trời xanh nước trong chim hót cây cỏ tỏa hương.
“Hứa Diệp, anh vẫn còn một cuộc đời rất dài. Trước đây là do em quá cố chấp, hy vọng anh quay lại để cùng trải qua những tháng ngày hạnh phúc.” Thanh Thanh nói rồi đặt chiếc khăn tay vào trong tay tôi.
Trên khăn tay thêu các khúc hý mà tôi đã nghe trước kia: ““Tình lang đi đâu, thiếp chờ đã mấy năm. Đứng bên cửa sổ chờ mong chàng, cũng không đợi được nụ cười của chàng, nghĩ về chàng chỉ thấy lòng đau như cắt.”
“Cái này tặng lại cho anh, hãy quên em đi, anh sẽ gặp được người hợp với mình.” Thanh Thanh nói ra câu này, lệ đã tràn khóe mi.
“Đây là điều em muốn sao?” Tôi nắm chặt cái khăn trong tay mình. Cô ấy dừng lại một chút rồi gật đầu.
“Đừng lừa mình dối người nữa, nếu em muốn anh quên em đi thì tại sao lại tặng thứ này cho anh? Thanh Thanh anh cầu xin em đừng cố chấp nữa, đứa trẻ này không thể sinh ra được, chúng ta đi tìm sư phụ ông ấy sẽ có cách cứu em.” Tôi cầm c.h.ặ.t t.a.y Thanh Thanh khuyên nhủ cô ấy.
“Sư muội đã nghe rõ chưa? Tên nam nhân này không hề muốn em duy trì huyết mạch cho Minh gia, hắn ta đang lừa em.” Liễu Trường Minh không biết từ lúc nào đã đứng bên ngoài căn phòng.
Tên đàn ông giả tạo này còn mở miệng là hắt nước bẩn lên người tôi, muốn chia rẽ tôi với Thanh Thanh.
“Liễu Trường Minh ta hỏi ngươi có phải âm khí của quỷ thai này sẽ tổn hại đến Thanh Thanh, tới lúc đó cô ấy sẽ chỉ còn đường ch.ết?" Tôi tin Liễu Trường Minh biết rõ quỷ thai sẽ hút cạn hồn phách của Thanh Thanh.
Hắn nghe xong chỉ cười nhạt lắc lắc cái quạt giấy trong tay, khinh bỉ nhìn tôi nói: “Minh Hứa Diệp, bản thân mình vô dụng thì đừng có nghĩ người khác cũng vô dụng như mình. Ngươi không làm được không có nghĩa là ta cũng không làm được. Hơn một trăm năm nay đều là ta đã bảo vệ Thanh Thanh, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.”
Dáng vẻ của hắn vô cùng tự tin tiến tới bên cạnh Thanh Thanh: “Thanh Thanh em đừng lo, cho dù là em hay đứa bé anh đều bảo vệ được.” Nói rồi hắn khoác một tay lên vai Thanh Thanh.
Mặt Thanh Thanh ủ rũ gạt tay hắn ra: “Anh thả họ đi nếu không bây giờ tôi sẽ đi.”
“Được, được, em đừng tức giận.” Liễu Trường Minh đối với Thanh Thanh thì rất nhẹ nhàng ôn hòa, khi quay sang tôi lập tức tỏ thái độ: “Ngươi cút đi.”
“Liễu Trường Minh tôi không đi. Bây giờ hãy thả sư phụ tôi ra.” Tôi trừng mắt với hắn ta.
Hắn ta đắc ý cười lạnh, có thể đoán được sư phụ hiện tại đúng là đang ở trong tay hắn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");