Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thanh Thanh run rẩy đứng dậy, trong tay cầm một thanh đoản đao, thanh đoản đao đang chĩa trước n.g.ự.c của Thanh Thanh.
“Muội muốn làm gì?” Liễu Trường Minh cắn chặt răng nhìn Thanh Thanh.
Nếu tôi không nhìn lầm, trong mắt Liễu Trường Minh tràn đầy thất vọng và oán hận.
“Nếu huynh dám đụng đến Hứa Diệp, ta sẽ cũng ngươi đồng quy vu tận.” Miệng của Thanh Thanh nói rõ từng từ một, quyết liệt vô cùng.
Tay Liễu Trường Minh run một cái, cổ tôi liền xuất hiện một vệt máu.
Đoản đao trong tay của Thanh Thanh cũng đ.â.m vào thân xác của cô ấy, áo choàng lụa loang ra vết máu.
“Không được!” Liễu Trường Minh lập tức buông tay: “Sư muội, ta thật sự không ngờ muội sẽ hết lần này đến lần khác dùng cách này uy h.i.ế.p ta! Ban đầu nếu không phải vì cứu muội, ta sao có thể đem tim của mình cho muội?”
Mắt của Liễu Trường Minh đỏ lên, câu này có ý gì?
Trước kia sư phụ không chỉ một lần nói với tôi, điểm yếu của quỷ thi đó là trái tim của hắn, một khi hủy được trái tim thì quỷ thi sẽ lập tức tiêu biến.
Nhưng tiếc là sư phụ và Liễu Trường Minh giao đấu rất nhiều lần, phát hiện ra trái tim của Liễu Trường Minh không hề ở trên người hắn.
Hôm nay nghe Liễu Trường Minh nói như vậy, thì trái tim của Thanh Thanh chính là của Liễu Trường Minh?
Vì vậy lần trước Thanh Thanh tự sát, Liễu Trường Minh liền trở nên suy yếu, còn biến thành làn khói xanh trốn mất?
“Mộ Thanh Thanh! Muội làm vậy không thấy có lỗi với ta sao? Năm đó, muội vì tên đàn ông phụ tình này trở thành lệ quỷ, không có thân xác mỗi ngày đều chịu đủ giày vò, ta vì muội, mặc kệ bị bách quỷ gặm nhấm, cuối cùng đem trái tim mình cho muội, để muội có thể sống nhờ trên xác c.h.ế.t, bây giờ muội lại báo đáp ta vậy sao?” Liễu Trường Minh oán trách.
Thanh Thanh không hề có ý định buông tay, đầy cảnh giác nhìn Liễu Trường Minh lớn tiếng ra lệnh cho Liễu Trường Minh thả tôi ra.
Liễu Trường Minh cắn chặt răng, một chân đạp trên bụng tôi, tôi cong người quỳ xuống đất, luồng khí nóng trong người dường như đột nhiên biến mất. “Bây giờ muội vừa lòng chưa?” Liễu Trường Minh thu quạt lại.
Cơ thể Thanh Thanh co lại, vẫn như cũ không hề buông tay: “Hoa Diệp, huynh nhanh qua đây.”
Tôi cắn chặt răng, thất tha thất thểu đứng dậy đi về phía Thanh Thanh, Liễu Trường Minh lặng lẽ nhìn tôi và Thanh Thanh.
“Để chúng tôi đi.” Ngữ điệu của Thanh Thanh trầm tĩnh, nhẹ nhàng nhưng rất kiên định quyết không nhượng bộ.
Liễu Trường Minh cắn chặt răng, mắt đỏ như máu, cuối cùng phất tay một cái, cánh cửa liền “binh” một tiếng mở ra.
Thanh Thanh lấy tính mạng ra uy hiếp, Liễu Trường Minh cũng không dám làm bậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn Thanh Thanh dìu tôi đi ra ngoài.
Chúng tôi đã đi đến vách tường ở cuối sân, Thanh Thanh không hề dừng lại, kéo theo tôi liền lập tức xuyên qua tường trắng, tôi ngần ra phát hiện bản thân đã đứng trên cát vàng.
Đây là?
Tay trái của tôi có một bia đá, bên trên viết ba chữ “dưỡng thi địa”.
Ra rồi? Chúng tôi vậy mà có thể ra khỏi dưỡng thi đia?
“Hoa Diệp, huynh đi nhanh đi.” Thanh Thanh buông tay tôi ra.
“Không được muốn đi thì cùng đi, sư phụ và Hạ Đông Hải vẫn còn ở bên trong, bọn họ vì huynh mới đến đây, huynh không thể bỏ lại bọn họ được.” Tôi nói xong liền đi vào trong dưỡng thi địa, tôi rất lo cho Hạ Đông Hải, cậu ta vẫn đang bị thương, bây giờ trời đã sáng rồi, tôi không biết tối qua Hạ Đông Hải có bình an qua được không.
“Đông Hải? Đông Hải!” Tôi mở miệng gọi thật to.
Thanh Thanh suy yếu đi theo sau tôi, tôi quá vội vàng, không hề nhìn ra cô ấy đang gắng gượng.
“Minh Dương, Minh Dương.”
Đi hơn nửa tiếng, cuối cùng tôi cũng nghe thấy Hạ Đông Hải trả lời, phía sau lưng một tấm bia mộ lộ ra một cái đầu, tôi bước nhanh về phía Hạ Đông Hải, cậu ta dựa vào bia mộ, trên trán toàn là mồ hôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");