Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy rằng gió rất nhẹ nhưng khi vuột qua mặt vẫn có cảm giác lạnh, điều này rất nhanh khiến tôi xác định được phương hướng, là phía trước không sai.
Tôi gia tăng tốc độ đi về phía trước, Hạ Đông Hải phía sau túm chặt vào tôi.
Tay cậu ta vẫn đang run, thấp giọng nói với tôi: “Minh Dương, đừng đi nữa, phía trước…?”
“Là ảo ảnh.” Không đợi Hạ Đông Hải nói hết tôi lập tức chặn họng cậu ta.
Hạ Đông Hải do dự một chút, sau cùng vẫn túm lấy góc áo của tôi. Tôi dứt khoát cởi tấm vải che trên mắt mình xuống.
Ngay dưới chân tôi là vực đá, dưới đáy vực là một cái động rất lớn, dưới đó xếp ít nhất hơn một trăm cái quan tài màu đen.
Tà khí xung thiên, cơ thể tôi tự động lùi về sau một bước.
“Cái này?” Tôi nhắm mắt lại, giơ chân ra phía trước thăm dò phát hiện chân mình đang lơ lửng, đây là ảo giác?
“Đây là nơi có âm khí mạnh nhất ở vùng đất dưỡng thi. Minh Dương chúng ta mau đi thôi.” Hạ Đông Hải túm lấy góc áo tôi chuẩn bị rời đi.
Vừa mới quay người lại thì phát hiện cái động phía sau mình đã biến mất. Hạ Đông Hải giơ tay dùng lực đ.ấ.m vào vách động nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Nơi này thật thật giả giả hai người chúng tôi không có cách nào phán đoán.
“Cạch cạch cạch”
Nắp trên các quan tài bắt đầu rung lắc di chuyển. Cả người tôi co rúm lại, Hạ Đông Hải cũng lộ ra vẻ mặt vừa sợ vừa căng thẳng trước nay chưa từng thấy.
"Một cỗ x.ác ướp chúng ta đã đấu không lại, nơi này nhiều quan tài vậy Liễu Trường Minh rõ ràng là muốn đẩy chúng ta vào đường chết."
“Ha ha ha”
Trong hang động truyền tới tiếng cười xảo trá của Liễu Trường Minh. Tôi nhìn khắp bốn phía hét lớn: “Liễu Trường Minh ngươi ra đây, đừng có ở đó giả thần giả quỷ.”
“Ha ha ha, giả thần giả quỷ à? Minh Hứa Diệp, ngươi quả thật là ngu dốt. Nơi này là thi quỷ trận, các người buộc phải có một người c.h.ế.t thì thi quỷ mới trở lại trong quan tài, lúc đó cửa hang động sẽ mở ra.” Giọng Liễu Trường Minh lúc xa lúc gần: “Ta rất muốn xem dáng vẻ của các ngươi lúc tàn sát lẫn nhau.”
Giọng hắn càng ngày càng xa dần. Tôi cắn chặt răng, hắn luôn có thể ngồi một bên vỗ tay dùng thủ đoạn để chơi đùa với chúng tôi.
Đến sư phụ còn không phải là đối thủ của hắn huống hồ là chúng tôi?
“Minh Dương, để tôi lên.” Hạ Đông Hải nhìn quan tài phía dưới đáy sắc mặt nghiêm túc đưa ra quyết định. “Đừng ngốc nữa, chúng ta cùng đối phó với chúng.” Tôi chắn ngay trước mặt cậu ta.
“Lời Liễu Trường Minh nói cậu không nghe thấy sao? Trong chúng ta buộc phải có một người chết.” Hạ Đông Hải nhìn tôi trong mắt không có một tia do dự: “Cậu không phải vẫn muốn cứu Mộ Thanh Thanh sao? Cậu c.h.ế.t rồi cô ấy phải làm sao?”
“Liễu Trường Minh nói mà cậu cũng tin à?” Tôi phẫn nộ hét lên.
Môi Hạ Đông Hải run run, lại nhìn xuống quan tài đã mở ra một nửa: “Tin, thi quỷ trận là pháp trận độc ác nhất. Cách duy nhất hóa giải là chọn đánh mất đi nhân tính tàn sát lẫn nhau.”
Cậu ta nhìn tôi cắn răng nói: “Chúng ta là bạn lâu như vậy rồi, Minh Dương nếu như cậu có thể sống sót ra khỏi đây cậu phải nhớ giúp tôi một việc.”
“Chúng ta sẽ cùng ra ngoài.” Nghe những lời này tôi có cảm giác như đến thời điểm phải chia xa.
“Nghe tôi nói hết.” Giọng Hạ Đông Hải bỗng cao lên mấy phần: “Sổ tiết kiệm của tôi giấu ở dưới giường trong ký túc xá, mật khẩu là 455150, cậu phải ghi nhớ.”
“Đã là lúc nào rồi cậu vẫn còn nhớ tới tiền chứ?” Tôi tức muốn bốc hỏa.
“Giúp tôi quyên góp số tiền này vào trung tâm Ái Tâm, ở đó có rất nhiều người mắc bệnh hiểm nghèo không có tiền chữa trị, tôi vốn định kiếm thêm chút tiền nữa mới quyên góp nhưng…” Hạ Đông Hải ngập ngừng không nói nữa.
Sống mũi tôi cay cay, nhìn cậu ta không biết nên nói gì mới phải.
Dưới đáy hang quỷ thi trong quan tài gỗ đều đã bò lên.
Điểm khác biệt giữa thi quỷ và quỷ thường là ở chỗ thi quỷ thì không có linh hồn, dù có c.h.é.m đứt tứ chi của chúng chúng cũng không cảm thấy đau đớn.
Cả đám thi quỷ đứng đông nghẹt ở đáy động, há to miệng nhìn hai con mồi là chúng tôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thi quỷ như vậy tôi và Hạ Đông Hải đều c.h.ế.t lặng tại chỗ.
“Rắc rắc rắc”
Nền đá dưới chân tôi dường như đang lay động sau đó nứt ra một đường, tôi và Hạ Đông Hải rất có thể sẽ rơi xuống đó ngay lập tức.
Không do dự tôi nắm chặt kiếm bách quỷ trong tay đẩy mạnh Hạ Đông Hải về phía sau rồi nhảy xuống hố.
“Minh Dương”
Hạ Đông Hải gào lên thảm thiết vang vọng bên tai tôi.
“Cậu tuyệt đối đừng xuống dưới, cần có một người sống để sau này tính sổ với Liễu Trường Minh.” Nói xong tôi cũng đã rơi xuống đáy động, đám thi quỷ lập tức xông về phía tôi.
Tôi vung kiếm bách quỷ đối kháng, chân tay đám thi quỷ lần lượt rơi rụng xuống đất, nhưng cả khi không có tay chân đám thi quỷ đó vẫn cử động cơ thể tiếp tục xông tới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");