Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Đông Hải gật đầu: “Nhưng cuối cùng cũng bị nhốt tới ch.ết trong cái quan tài này. Có lẽ người này có thể cứu chúng ta.”
Người này à? Tôi nhìn đống xương vụn đã hóa thành tro bụi rồi lại nhìn Hạ Đông Hải, lẽ nào cậu ta muốn gọi linh hồn người này dậy?
Hạ Đông Hải ngồi khoanh chân xuống đất, trong miệng đọc khẩu quyết mà tôi nghe không hiểu, cắn đầu ngón tay cho chảy ba giọt m.á.u rơi xuống đất.
Tôi lại nhìn ngó khắp bốn phía mà vẫn không thấy linh hồn nào xuất hiện.
“Đông Hải?” Tôi nhìn cậu ta.
Hạ Đông Hải đứng dậy đi về hướng quan tài, lại nhỏ ba giọt m.á.u lên đống xương vụn, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu vái ba lạy.
Một làn sương mù xuất hiện bên trong quan tài, Hạ Đông Hải kéo tôi cùng quỳ xuống.
Làn sương mù dần tản ra, tôi vốn cho rằng từ trong đó sẽ xuất hiện một vị đạo trưởng phong cách cổ đạo tiên nhân nhưng kết quả xuất hiện trước mắt chúng tôi lại là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân thể gầy mỏng như một tờ giấy vậy.
Người đó chớp đôi mắt không cảm xúc nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi ngẩn ra, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy anh ta giống cao nhân.
“Ơ?” Hạ Đông Hải rõ ràng cũng rất hoang mang, nhất thời không biết nên nói gì.
Vị “cao nhân” này nói không hề khách khí: “Ta biết các người cần ta giúp. Ta có thể giúp các người rời khỏi đây, nhưng ta cũng có một điều kiện.”
“Điều kiện? Điều kiện gì? Ngài muốn chúng tôi siêu độ giúp ngài?” Hạ Đông Hải cúi đầu cung kính hỏi.
Người đó lập tức lắc đầu: “Không phải, ta muốn các người đưa tro cốt của ta ra khỏi vùng đất dưỡng thi.”
Nghe yêu cầu này, tôi và Hạ Đông Hải đưa mắt nhìn nhau. Ra khỏi vùng đất dưỡng thi thì điều kiện trước mắt là hai chúng tôi phải sống sót mà ra khỏi đây đã, nếu không sao có thể giúp anh ta hoàn thành tâm nguyện?
“Đợi chúng tôi đối phó xong với Liễu Trường Minh, chúng tôi sẽ đưa ngài ra ngoài.” Tôi nhìn anh ta nói.
Người đó nghe thấy câu trả lời của tôi thì tỏ ra không hài lòng: “Đừng có lòng vòng với ta. Các người không đưa xương cốt ta ra khỏi đây trước thì ta sẽ khoanh tay mặc kệ các ngươi. Đợi lát nữa đám thi quỷ kia sống lại ta xem các ngươi sẽ làm thế nào.”
Trời, cái tên nhóc này đúng là không nói lòng vòng.
Hạ Đông Hải cau mày trầm tư một lát: “Được, tôi đồng ý. Chỉ cần ra khỏi cái hang động này tôi sẽ đưa ngài ra ngoài.”
Lúc cậu ta nói câu này trong ánh mắt nháy lên một tia.
Tôi quá hiểu Hạ Đông Hải, câu này của cậu ta chắc chắn là nói dối. “Ngươi đừng có lừa ta.” Người thanh niên nhìn Hạ Đông Hải.
Cậu ta gật đầu: “Tôi nói lời giữ lời.”
Nghe vậy khóe miệng người thanh niên nhếch cao lên, lấy cây sáo từ đôi tay đang dâng lên của Hạ Đông Hải thổi một khúc nhạc rất kỳ quái vừa đi về phía trung tâm động.
Người đó nhìn thấy thanh trường kiếm tôi đang ôm chặt trong người thì cầm lấy tay Hạ Đông Hải đưa về phía lưỡi kiếm cứa một nhát.
Lực tác động tương khá lớn, tay Hạ Đông Hải lập tức bị lưỡi kiếm cứa sâu tới nỗi còn có thể nhìn thấy xương trắng hiện ra.
“Cậu?” Thật quá đáng, tôi cau mày nhăn mặt định nói lý lẽ với người thanh niên thì người này đã ấn tay Hạ Đông Hải xuống đất.
Hạ Đông Hải đau tới hai hàng lông mày chau lại thành hàng: “A a a”
Cậu ta ngẩng mặt lên trời hét lớn.
Máu nhanh chóng tuôn ra ồ ạt. Tôi đẩy người thanh niên ra đỡ lấy Hạ Đông Hải lúc này mặt mày đã trắng bệch như tờ giấy.
“Rốt cuộc ngài định giúp chúng tôi hay g.i.ế.t chúng tôi vậy?” Tôi trừng mắt nhìn người thanh niên cảm thấy người này thật không đáng tin.
Người thanh niên khinh bỉ nhìn tôi nói: “Các người tự mình nhìn đi.”
Nhìn theo hướng tay người đó chỉ tôi vô cùng kinh ngạc phát hiện ra cửa động lúc chúng tôi đi vào đã thực sự mở ra.
“Muốn thoát ra ngoài thì phải nhẫn tâm, không thấy m.á.u sẽ không ra được.” Người thanh niên nói xong chỉ vào xương cốt của mình kêu tôi bọc lại cẩn thận.
Tôi cởi áo khoác ngoài ra cẩn thận cho xương cốt vào trong, gói lại rồi đem theo người, đỡ Hạ Đông Hải cùng đi ra.
Một cầu thang hiện ra, tôi đi đến cuối cầu thang, quay đầu lại nhìn những chiếc quan tài được sắp xếp ngay ngắn, vẫn hoành tráng và kỳ lạ.
“Còn không đi mau.” Người thanh niên thúc giục tôi.
Chúng tôi cùng đi ra khỏi hang động, Hạ Đông Hải giữ chặt vết thương vẫn đang chảy m.á.u nói với người đó: “Vị cao nhân này, ơn cứu mạng của ngài chúng tôi cảm kích vô cùng.”
“Không cần cảm kích, làm đúng những lời các người vừa hứa là được.” Nói xong người đó bay đi mất.
“Minh Dương, cậu đưa người đó ra ngoài.” Hạ Đông Hải nhìn theo bóng lưng người thanh niên, trầm mặc hồi lâu sau cùng mở miệng dặn dò tôi.
Tôi nhìn cậu ta, tôi biết cậu ta muốn làm gì cho nên từ chối luôn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");