Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ta gật đầu, nhanh chóng mặc áo lên. Còn chưa đợi anh ta mặc xong áo người phụ nữ đã nhìn sang chúng tôi với khuôn mặt hung ác.
Biểu cảm đó giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi cố ý khua khua thanh kiếm trong tay. Cô ta nhìn thấy trường kiếm thì ánh mắt liếc ngang liếc dọc bất định.
Khang Thần mặc bừa quần áo lên rồi túm lấy cái túi vải bắt đầu giục tôi.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại, tiếng nặng nề như cách cửa sắt rơi xuống vậy.
“Cô không phải đối thủ của tôi.” Tôi liếc cô ta một cái.
Miệng cô ta hơi nhếch lên, cười lạnh: “Tôi tuyệt đối không phải đối thủ của anh, nhưng chưa chắc anh đã đánh thắng chúng tôi.”
Chúng tôi?
Tôi còn chưa kịp định thần lại đã phát hiện trong phòng có thêm mấy con hồ ly. Bọn chúng đều chưa biến thành hình người, từng con thè chiếc lưỡi hồng ra nhìn tôi.
“Chị em ta đã lâu rồi chưa ăn mặn.” Cô ta cười ma mãnh, một cú quay người lập tức biến thành một con hồ ly trắng ba đuôi. Tôi cười lạnh, xem ra bọn chúng vẫn chưa đạt tới đẳng cấp của Lưu Mị Nhi.
“Yêu, yêu, yêu quái.” Khang Thần chỉ vào con hồ ly trắng trước mặt bắt đầu la hét.
Tôi trừng mắt với anh ta: “Lui về sau.”
Anh ta lập tức lùi về sau mấy bước. Cô ta giơ móng vuốt xông về phía tôi, tôi và cô ta quần thảo một trận.
Tuy rằng tốc độ của cô ta không nhanh bằng Lưu Mị Nhi, nhưng sức mạnh cũng không thể xem nhẹ. Cái đuôi dài của cô ta rất nhanh đã quấn lấy tôi.
Móng vuốt sắc nhọn lạnh băng của cô ta dần áp sát mấy lần suýt thì đã cào được vào cổ họng tôi.
Khang Thần hoảng loạn mò mẫm trong túi mình tìm kiếm không phải vì cứu tôi mà vì đám hồ ly chưa thành hình người kia đã bổ nhào về phía anh ta rồi.
Anh ta mặt mũi tái mét vì sợ cuối cùng rút được từ trong túi ra cái gậy rút phòng thân nắm chặt trong tay cả người run lẩy bẩy.
Thấy ba con hồ ly xông về phía anh ta tôi nhấc chân đạp mạnh vào người phụ nữ trước mặt một cước khiến cô ta ngã lăn ra đất.
Cái đuôi dài của cô ta vẫn quấn chặt lấy người tôi, tôi chau mày nhấc trường kiếm lên c.h.é.m mạnh xuống.
Bụp một tiếng cái đuôi bị tôi c.h.é.m đứt rơi xuống đất.
“A a a” Cô ta hét lên thất thanh, mặt cô ta trong phút chốc biến lại thành gương mặt của hồ ly. Lúc này tôi mới biết điểm yếu của hồ ly chính là đuôi của chúng. “Ngươi, ngươi?” Cô ta chỉ gầm lên một tiếng nhỏ rồi ngã xuống đất, hiện nguyên hình.
“Cứu tôi, cứu tôi.” Khang Thần bị mấy con hồ ly cắn quần áo lôi ra ngoài. Tôi chạy theo ra ngoài vung vẩy trường kiếm khiến bọn chúng lùi về sau.
Cánh cửa sắt lúc này đã không thấy đâu nữa, Khang Thần lập tức tháo chạy ra ngoài. Tôi nhìn đám hồ ly đang kêu la thảm thiết dưới đất thì không muốn đuổi cùng g.i.ế.t tận liền quay người chạy ra ngoài.
Tình huống bên ngoài giờ đã hoàn toàn thay đổi. Trên nền đất la liệt xương người, có lẽ rất nhiều người đã bỏ mạng tại đây.
Vốn dĩ mặt trời vẫn đang chói chang, giờ đây bóng đêm bao trùm, chỉ có ánh trăng cô quạnh còn bị mây đen che mất một nửa.
Tôi nhìn khắp bốn phía, hoa cỏ trước đây đều đã biến mất.
Hiện tại những gì chúng tôi có thể nhìn thấy đều là cây cối khô cằn. Trên cây lũ quạ đậu đen đặc trông vô cùng quỷ dị.
“Làm sao để thoát ra?” Khang Thần nhìn tôi.
Tôi ngơ ra, phát hiện bản thân đã không tìm được cái hang động trước kia nữa rồi. Hạ Đông Hải vẫn đang ở đó đợi tôi.
“Các người định chạy đi đâu?”
Giọng nói sắc bén của Lưu Mị Nhi truyền tới tai khiến cả người tôi hơi run lên cảnh giác nhìn khắp bốn phía không dám khinh suất.
“Lưu Mị Nhi, hôm nay cô để tôi đi, tôi cũng sẽ không ra tay với cô nữa.” Tôi mở miệng nói vẫn cảnh giác nhìn khắp nơi.
“Ha ha ha, khẩu khí lớn thật đấy. Sẽ không ra tay với tôi nữa? Cậu nghĩ cậu có thể là đối thủ của tôi sao?” Giọng nói vừa dứt một bóng hình lướt qua trước mắt tôi.
Những chiếc đuôi hồ ly dài đung đưa trong gió. Cô ta có những chín cái đuôi vừa dài vừa to nên trông càng đáng sợ.
Khang Thần run rẩy túm góc áo tôi sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Anh ta thấp giọng hỏi: “Ở đây, ở đây sao lại có nhiều hồ ly như vậy?”
“Im miệng, tránh qua một bên.” Tôi đẩy anh ta ra sau lưng mình.
Lưu Mị Nhi khép hờ đôi mắt dùng mũi ngửi ngửi trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. . ngôn tình hoàn
“Ồ, là nội đan, lại là loại mà tôi muốn có nhất.” Lưu Mị Nhi nhếch miệng cười quyến rũ nhìn chằm chằm vào Khang Thần phía sau lưng tôi. Tôi nhân cơ hội này rút trường kiếm xông về phía cô ta.
Cơ thể cô ta khẽ lay động rồi vụt qua.
Không thể nào, cô ta bị thương tốc độ không thể nhanh như vậy được?
Trong nháy mắt cô ta đã tháo chạy ngay trước mắt tôi còn biến mất không thấy người?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");