Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lưu Mị Nhi lập tức nghiêng đầu ghé tai xuống gần để nghe, trong khoảnh khắc ấy Liễu Trường Minh lập tức cắn vào cổ cô ta. Tôi kinh hoàng nhìn hắn, Lưu Mị Nhi không phải người của hắn sao? Tại sao lại?
Lưu Mị Nhi hiển nhiên cũng không thể ngờ Liễu Trường Minh sẽ làm vậy, thân thể cô ta nhanh chóng khô quắt lại như đóa hoa héo. Cảnh này khiến tôi không khỏi cảm thán.
Sớm đã biết Liễu Trường Minh độc ác tàn nhẫn, nhưng chính mắt thấy hắn ra tay với thuộc hạ của mình vẫn khiến tôi cảm thấy ghê sợ.
Sau khi hút cạn Lưu Mị Nhi, Liễu Trường Minh vứt t.h.i t.h.ể khô cạn của cô ta qua một bên, lau vết m.á.u trên khóe miệng.
Vết thương trên trên bụng hắn từ từ khép lại. Hắn dùng khuôn mặt cao ngạo một lần nữa nhìn tôi.
ch.ết tiệt, tình hình hiện tại của tôi không thể đối kháng với hắn.
“Khang Thần?” Tôi thấp giọng gọi, đem hy vọng đặt vào anh ta, nhưng anh ta dường như đã bốc hơi, không nhìn thấy người đâu.
Rõ ràng mở miệng ra là nói tới đối phó Liễu Trường Minh vậy mà hắn xuất hiện thì không thấy mặt mũi anh ta đâu?
Liễu Trường Minh phất góc áo lao nhanh đến chỗ tôi. Tôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vốn muốn trốn đi nhưng vết thương đau đớn trên n.g.ự.c khiến tôi không có cách nào di chuyển.
“Bặc” một tiếng, tôi nhắm chặt hai mắt chờ sự kết thúc nhưng kết quả tay hắn không hề động vào người tôi.
Tôi mở mắt ra nhìn phát hiện một con hồ ly đã chắn trước tôi, dùng cái đuôi lông lá của nó buộc chặt Liễu Trường Minh.
Tôi lặng người nhìn vết thương trên người nó, chính là con hồ ly ba đuôi đã bị tôi chặt mất một đuôi. Nó rõ ràng cũng gọi Liễu Trường Minh là chủ nhân vậy mà giờ lại cứu tôi?
“Ngươi muốn tạo phản sao?” Giọng nói mạnh mẽ sắc bén của Liễu Trường Minh truyền tới, nghe rất dọa nạt.
Con hồ ly nhỏ dường như không có ý muốn thả ra: “Chúng tôi đều là theo tỷ tỷ trước rồi mới đi theo ông, không ngờ đến tỷ tỷ ông cũng có thể gi.ết?”
“Bên cạnh ta tuyệt đối không dung kẻ vô dụng. Đuôi của cô ta đã bị chặt, muốn hồi phục lại công lực như trước phải mất rất nhiều thời gian như vậy chi bằng vào thời phút quan trọng giúp ta một chút. Không phải các ngươi từng nói rồi sao, có thể ch.ết vì ta.” Trong mắt Liễu Trường Minh hiện lên toàn là tia lạnh lẽo không có chút tình cảm. “Ông?” Con hồ ly ba đuôi rơm rớm nước mắt: “Ông đã vô tình như vậy chúng tôi theo ông chỉ e là sẽ không có kết cục tốt đẹp, các chị em chúng ta liều mạng với ông ta.”
Cục diện thay đổi quá nhanh, tôi có chút hoang mang. Trong lúc này có một bàn tay dùng lực kéo tôi về phía sau. Tôi theo phản xạ đưa tay ấn lên vết thương trên n.g.ự.c mình nhưng bỗng phát hiện vết thương đã không còn đau nữa.
Tôi chưa kịp nghĩ ngợi gì đã bị bàn tay đó lôi đi mấy bước.
“Ai?” Trong màn sương lạnh giá tôi không thể nhìn rõ người trước mặt mình là ai. Người đó quay đầu lại tôi nheo mắt nhìn mới nhận ra không phải người lạ mà là Khang Thần.
Cái tên Khang Thần này rất quỷ quyệt, thấy trước mắt một màn đánh lộn mới kéo tôi đi nói phải lấy một thứ quan trọng.
“Đồ gì quan trọng?” Tôi biết Khang Thần đến đây là vì tim quỷ thi, nhưng trái tim đó đang nằm trong người Thanh Thanh, lẽ nào anh ta đã biết?
Thấy tôi nhìn chằm chằm Khang Thần mới cười với tôi: “Anh vẫn chưa biết phải không, trái tim của quỷ thi không nằm trên người Liễu Trường Minh.”
Quả nhiên anh ta sớm đã biết rồi, anh ta không nói có lẽ là muốn đề phòng tôi.
Nhìn tốc độ thành thục nhanh chóng của anh ta có lẽ đã biết Thanh Thanh ở đâu.
Người không có chút manh mối nào như tôi chỉ đành để Khang Thần dẫn đường.
Khang Thần chạy một hồi liền lấy trong túi ra một bản đồ, xem kỹ một lượt rồi tiếp tục chạy về phía trước.
“Đó là gì thế?” Tôi liếc nhìn bản đồ trong tay anh ta.
Khang Thần lập tức cất vào trong túi, giống như sợ tôi sẽ cướp của anh ta vậy: “Không có gì, chỉ là tấm bản đồ mà tôi và sư phụ từng làm trước đây.”
“Không phải trước kia anh từng nói đây là lần đầu tới đây sao? Sao lại có cả bản đồ?” Tôi nhìn anh ta rất nghi ngờ. Con người này chỉ toàn nói lời dối trá, tôi không biết được lời nào là thật lời nào là giả.
“Anh cũng đừng nhìn tôi như vậy, trước kia tôi không nói là bởi vì sợ anh hai lòng.” Khang Thần nói như thể tôi có âm mưu gì đó với anh ta vậy..
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");