Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cái lạnh buốt ập đến, tôi muốn mở mắt ra, nhưng cảm thấy mí mắt nặng trĩu, hoàn toàn không mở ra được.
"Hu hu hu hu hu."
Một tiếng khóc như xé lòng lọt vào tai tôi. Đây là….Thanh Thanh?
Tôi dùng sức mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh có một tầng sương mù dày đặc, tôi khẽ động, cảm giác đau thấu xương tủy đó lần nữa lại ập đến.
Cảm giác này còn tệ hơn cả cái c.h.ế.t, tôi khó khăn quay mặt sang một bên, nhìn cả người một lượt qua khóe mắt, phát hiện da trên người mình đã bị l.ột hết rồi.
Những miếng thịt hồng hào và mềm mại lộ ra trước mắt tôi, dưới thân là một khối băng cực lớn.
“Cạch, cạch, cạch.” Sau những tiếng bước chân liên hồi, Liễu Trường Minh xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi chưa bao giờ hận một người sâu sắc như vậy, nhìn bộ mặt cười mãn nguyện của Liễu Trường Minh, tôi ước gì có thể xông lên xé xác hắn.
Nhưng lúc này, tôi chỉ biết nằm im lặng, không thể làm gì được.
Liễu Trường Minh cúi xuống nhìn tôi, đây là lần đầu tiên đôi mắt nhỏ dài của hắn nhìn tôi nghiêm túc như vậy, vừa nhìn hắn vừa đưa tay chọc mạnh vào da thịt tôi.
"Á á!"
Nghe thấy tiếng hét đau thấu tim của tôi, Liễu Trường Minh cười càng hả hê hơn.
"Ha ha ha, Minh Hứa Diệp, nhìn thấy ngươi như vậy, nói thật là ta vui lắm đấy. Nhiều năm như vậy rồi, ngươi chính là ác mộng của ta." Liễu Trường Minh nói xong, liền lấy ra một cái lọ.
"Không, sư huynh, ta xin huynh, đây là lần cuối cùng ta cầu xin huynh." Thanh Thanh nghẹn ngào: "Ta đồng ý với huynh, chỉ cần huynh không g.i.ế.t Hứa Diệp, ta sẽ không bao giờ rời xa huynh."
Vì nghẹn ngào nên giọng Thanh Thanh trở nên ngắt quãng.
"Hả? Sư muội, nàng hết lần này đến lần khác làm tan nát lòng ta, sư huynh thật sự không cách nào tin tưởng nàng nữa. Hôm nay, sau khi Minh Hứa Diệp c.h.ế.t, ta có thể khôi phục lại diện mạo của nàng, ta có thể thay thế hắn, khiến cho muộn hạnh phúc mãi mãi." Đôi mắt hẹp dài của Liễu Trường Minh lộ ra một nét dịu dàng.
Ánh mắt như vậy, chỉ khi nhìn Thanh Thanh mới thấy được.
Làn sương trắng trước mắt tan dần, càng ngày càng thấy rõ Thanh Thanh đang quỳ sau lưng Liễu Trường Minh, kéo góc áo Liễu Trường Minh, đau khổ cầu xin hắn.
“Không, đừng cầu xin hắn.” Dù trên người tôi có đau đến mấy cũng không thể so sánh với nỗi buồn trong lòng. Tôi không thể cứu Thanh Thanh, nhưng Thanh Thanh lại vì cứu tôi mà quy phục dưới chân Liễu Trường Minh, đây là điều tôi không muốn thấy nhất.
"Ha ha, nàng nghe thấy chưa? Minh Hứa Diệp này còn cứng rắn lắm." Liễu Trường Minh nhếch miệng cười một tiếng, mở ra hộp khảm ra, giơ lên trước mặt tôi, trầm giọng hỏi: "Minh Hứa Diệp, ngươi có biết đây là gì không?"
“Không, không.” Thanh Thanh kêu thảm thiết.
“Ngươi muốn g.i.ế.t hay c.h.é.m ta không quan trọng, nhưng sau khi g.i.ế.t ta, xin hãy để Thanh Thanh đi.” Tôi nhìn chằm chằm vào Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh nghe xong thì cười: "Minh Hứa Diệp, ngươi không hiểu sao? Nếu không có ngươi nữa, quan hệ giữa ta và Thanh Thanh sẽ trở nên hòa hợp hạnh phúc, ta sẽ mãi ở bên Thanh Thanh.”
Liễu Trường Minh chỉ vào cái lọ với vẻ chế nhạo, nói với tôi rằng nó chứa đầy côn trùng ăn thịt có độc, chỉ cần ngửi thấy mùi máu, nó sẽ xâm nhập vào cơ thể con người và bắt đầu ăn thịt.
“Một con bọ nhỏ như vậy ăn thịt người ít nhất phải mất cả ngày trời, Minh Hứa Diệp, ngươi nên tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời này đi.” Liễu Trường Minh vừa xoay cái hũ vừa nói.
“Liễu Trường Minh!” Thanh Thanh cao giọng hét lên.
Liễu Trường Minh dừng tay lại, hai mắt đột nhiên mở to.
Tôi nghiêng đầu nhìn Thanh Thanh, phát hiện Thanh Thanh đang cầm thanh gỗ mà Khang Thần đang cầm trên tay, phần sắc bén nhất của thanh gỗ đã đ.â.m vào n.g.ự.c Thanh Thanh.
“Sư muội, nàng điên rồi, dừng tay lại đi.” Liễu Trường Minh kích động kêu lên, run rẩy đặt cái lọ trong tay xuống.
“Huynh mới là kẻ điên, đã chẳng còn thuốc gì cứu rỗi được huynh nữa rồi, hôm nay ta sẽ đồng quy vu tân với huynh.” Thanh Thanh nước mắt lưng tròng nhìn Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh liều mạng lắc đầu, mặt tái nhợt như đã c.h.ế.t: "Thanh Thanh, Thanh Thanh đừng mà, dù nàng có làm như vậy, ta cũng không thể c.h.ế.t được."
“Vậy ta cũng hủy đi một nửa tu vi.” Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, xoay cây gậy trong ngực, trái tim của tôi đột nhiên co lại.
“Thanh Thanh!” Tôi hét to, nhãn cầu Thanh Thanh lồi ra, thân thể lảo đảo ngã xuống.
"A a a a!" Liễu Trường Minh kêu thảm một tiếng, ngồi xổm xuống ôm Thanh Thanh vào trong ngực: "Tại sao, tại sao nàng nhất định phải làm như vậy? Nàng thà c.h.ế.t cũng không ở cùng ta? Sư muội?"
"Lách tách."
Máu và nước mắt rơi xuống mặt Thanh Thanh, khuôn mặt vốn đã không thể nhận ra của Thanh Thanh bắt đầu thối rữa nhanh chóng.
“Mặc dù ta không thể lựa chọn sống vì ai, nhưng ta có thể lựa chọn vì ai mà c.h.ế.t, sư huynh, xin huynh thả Hứa Diệp đi đi, chúng ta đã tạo nghiệp nhiều lắm rồi.” Trong mắt Thanh Thanh tràn đầy hối hận.
“Sư muội, sư muội, đừng c.h.ế.t, đừng c.h.ế.t.” Liễu Trường Minh ôm chặt Thanh Thanh, ánh mắt sắc bén đảo qua, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");