Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đám ngưởi đó giống như rắn mất đầu thất thần bỏ chạy, tôi không đuổi theo bọn họ, bởi vì tôi cảm nhận được cơ thể mình ngày càng yếu đi.
Tôi cúi đầu xuống, phát hiện trên người có rất nhiều lỗ đạn, mà những lỗ đạn này đang không ngừng chảy máu.
Cả căn biệt thự bỗng trở nên trống vắng, tôi không biết nhóm người Lương Uyển Doanh có thể an toàn chạy trốn không, nhưng đó đều là số mệnh cả rồi, không ai có thể thay đổi được, tôi bỗng nhớ đến một câu nói của sư phụ.
Muốn nghịch ý trời thì phải trả một cái giá đắt vô cùng.
Sư phụ đã phải trả giá rồi, tôi cũng trở thành như vầy, tôi kiệt quệ quay người đi ra cửa sau, với dáng vẻ hiện tại của tôi nếu không nhân lúc trời tối rời đi, đợi đến lúc trời sáng ắt sẽ làm người dân sợ hãi.
Tôi dựa vào khứu giác nhạy bén của hiện tại, dọc đường nương theo mùi đã lưu lại, tìm về đất dưỡng thi, lúc trở lại đã là giữa trưa, mặt trời đang thiêu đốt nặng nề nhất.
Cỏ dại ở ngoài đất dưỡng thi bị thiêu đốt khô khốc, tôi kéo cái đuôi dài từ trong tro tàn nhét vào trong cửa hang động.
Cửa động vẫn đen tối vô cùng, hoa bỉ ngạn chắc là đã bị hun đen rồi, tôi đứng bên bụi hoa ngẩng đầu lên, lúc này cho dù là hoang tưởng cũng là đáng quý?
Nhưng đáng tiếc là, tôi không hề có chút hoang tưởng nào, cuối cùng chỉ đơn độc một mình đi về phía cái động giấu thân xác của Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải vẫn nằm an tĩnh ở đó, tất cả đều không thay đổi, tôi cõng cậu ấy ra khỏi hang động.
Tôi đào một cái huyệt lớn bên cạnh quan tài Thanh Huyền, đem sư phụ và Hạ Đông Hải an táng chung.
“Sư phụ, Đông Hải, hãy tha thứ cho con đã an táng cho hai người sơ sài như vậy, con biết, hai người không muốn ở lại nơi này, nhưng con chỉ có thể làm được như thế này thôi, hãy tha thứ cho con.” Tôi đem chiếc túi mà lúc Hạ Đông Hải còn sống thích nhất đốt đi, bùa chú ở trong đó cũng đốt cho cậu ấy.
Túi của sư phụ tôi tìm không được, chỉ đành hổ thẹn dập đầu ba cái, hi vọng sư phụ và Đông Hải có thể lên đường bình an. “Ầm ầm ầm.”
Trên trời bỗng truyền đến sấm chớp đùng đùng, mây đen ầm ầm kéo đến, từng giọt nước mưa rơi trên mặt tôi, những món đồ tôi đang đốt cũng bị dập tắt.
Đây là ông trời đang tức giận sao? Tức giận tôi làm trái ý trời? Tức giận tôi nghịch ý trời đi đến bước đường ngày hôm nay?
Tôi nhìn thấy trong đống hỗn loạn trên mặt đất, lộ ra thanh huyết đao mà Hạ Đông Hải xem như bảo bối, quyển sách ố vàng của Hạ Đông Hải mà tôi đã từng xem như bảo bối có thể cứu được Thanh Thanh mà xem đi xem lại biết bao nhiêu lần.
Bên trong có một dòng viết: “Làm việc nghịch ý trời, phải trả giá vô cùng đắt, để chuộc tội, cắt thịt róc xương tế bái trời xanh, cầu xin sự khoan hồng.”
Cắt thịt róc xương? Bốn chữ này lúc đó đáng sợ bao nhiêu, bây giờ đối với tôi mà nói giống như cọng cỏ cứu mạng.
Nếu làm như vậy thật sự có thể chuộc tội, vậy thì Minh Dương tôi, nguyện ý làm vì mọi người, tất cả tội nghiệt đều từ tôi mà ra, mong trời cao không cần giáng tội lên nhóm người Hạ Đông Hải.
Tôi cũng hi vọng Thanh Thanh, Ôn Bội Như, Liễu Trường Minh đều có thể được đầu thai.
Trong lúc sấm chớp đùng đùng, tôi đ.â.m thanh đao vào đùi mình, cảm giác đau đớn thấu tâm can truyền đến, nhưng động tác của tôi không hề dừng lại.
Một đao, hai đao, ba đao, tôi không chút do dự từng đao cắm xuống, nước mưa không ngừng chảy vào mắt tôi.
Nước trên mặt đất đều biến thành màu đỏ của máu, kèm theo mùi tanh đáng sợ, chân tôi chỉ còn lại xương trắng.
Tiếng sấm chớp ngày càng đinh tai nhức óc, mặc dù vô cùng đau đớn nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo, mỗi một đao cắt xuống, liền vô lực mở miệng hét lên: “Cầu xin trời cao khoan thứ! Cầu xin trời cao chỉ trách tội một mình tôi thôi!”
Trong mưa dông bão tố, cuối cùng tôi mất đi ý thức, chìm vào trong bóng tối vô cùng. Tôi đã mệt mỏi vô cùng, giống như Thanh Thanh nói, bây giờ tôi có thể thật sự nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");