Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe thấy tiếng đóng cửa "cạch" một cái, tôi lập tức đứng dậy, men theo giường thất tha thất thểu bước vào phòng tắm, vừa cởi áo ra thì thấy cái miệng màu đen ở phía sau lưng mình, tôi quát lên: "Ngươi muốn thế nào? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Minh Dương, không phải do ta muốn thế nào, mà là ngươi muốn thế nào, muốn uống thì cứ uống nhiều vào, chúng ta là một thể, ngươi theo ta thì sẽ trở nên lớn mạnh thôi, uống đi." Quỷ Diện Ban cười lớn tiếng với cái miệng đáng sợ, tôi phải bịt tai lại, ngồi xổm trong phòng tắm một cách tuyệt vọng.
Gi.ết nó, nhất định phải gi.ết nó.
Tôi không thể ngây ngốc để nó lớn lên tuỳ tiện như vậy, bây giờ, thoạt nhìn hình dáng của nó đã to hơn so với lần trước, sớm muộn gì tôi cũng bị nó khống chế hoàn toàn.
Tôi hồn bay phách lạc bước ra khỏi phòng tắm, tầm mắt dừng ở chỗ mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất.
Thay vì phát điên vì cảm giác tra tấn này, chi bằng bây giờ tôi gi.ết ch.ết nó, đúng, trước khi tôi biến thành quái vật.
Tôi ngồi xổm xuống, cầm mảnh chén thuỷ tinh vỡ trên mặt đất lên, Quỷ Diện Ban phía sau lập tức hét lên: "Ngươi muốn làm gì? Ta đã nói ngươi không gi.ết được ta mà."
"Ta sẽ c.h.ế.t cùng ngươi." Tôi cố gắng nắm chặt mảnh vỡ, m.áu trong lòng bàn tay liên tục chảy xuống đất.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó chính là móc Quỷ Diện Ban sau lưng mình xuống ngay lập tức, nhưng khi tôi quay đầu lại muốn ra tay thì phát hiện Quỷ Diện Ban sau lưng tôi đã biến mất không thấy đâu.
Đúng rồi, tôi quên mất, nó có thể thay đổi vị trí liên tục.
Đáng ghét, thật đáng ghét!
Tôi dùng mảnh chén vỡ cứng sắc đ.â.m vào đùi mình, chỉ có cơn đau này mới có thể khiến tôi duy trì sự tỉnh táo, để tôi được giải thoát tạm thời.
"Minh Dương? Minh Dương?"
Ngoài cửa phòng có tiếng Tôn Tử gọi, tôi lập tức khoác áo lên rồi xoa vết m.á.u trên tay đi để tránh làm Tôn Tử sợ.
Vừa mở cửa ra, Tôn Tử lập tức đi vào trong, đồng thời còn khoá trái cửa lại.
Thấy trên má Tôn Tử còn có vết trầy da, tôi bèn nhíu mày hỏi Tôn Tử xem đã xảy ra chuyện gì. Chúng tôi vốn ở trong tối, Lương Uyển Doanh ở ngoài sáng, sao cô ta có thể xử lý t.h.i t.h.ể kia mà không ai hay biết được?
"Gì mà không ai hay biết? Suýt chút nữa thì tôi bị đánh c.h.ế.t rồi." Tôn Tử vừa nói vừa sờ vào gáy mình: "Cũng không biết là ai, đánh một phát sau lưng tôi đó."
"Hả?" Tôi đưa tay ra sờ, gáy của Tôn Tử đã nhô lên, xem ra người kia ra tay cũng mạnh lắm.
"Vậy vì sao cậu lại hôn mê trước cửa biệt thự?" Tôi đang nghĩ, nếu Lương Uyển Doanh phát hiện ra Tôn Tử, thì rất có khả năng cô ta sẽ gi.ết người di.ệt kh.ẩu.
Tôn Tử lắc đầu nói mình không nhớ lắm, lúc tỉnh dậy thì đã ở biệt thự rồi. Tôi nhíu mày nghĩ sao chuyện này lại kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng? Khi chúng tôi đang lén theo dõi Lương Uyển Doanh, thì có người đang theo dõi chúng tôi từ trong bóng tối?
Hơn nữa, sau khi tôi rời khỏi thì lập tức đánh ngất Tôn Tử, đưa cậu ấy đến biệt thự.
"Hay là Vương Thành?" Tôn Tử xoa gáy rồi nhỏ giọng hỏi.
Câu nói này của Tôn Tử nhắc nhở tôi rằng Vương Thành là người đáng nghi nhất. Anh ta là bạn trai của Lương Uyển Doanh, có thể vì Lương Uyển Doanh mà theo dõi từng hành động của chúng tôi.
"Đáng ghét!" Tôi đ.ấ.m một phát vào vách tường.
Chuyện lần này sắp thành công rồi, không ngờ lại do mình sơ sẩy mà trở thành thế này. Sau sự giày vò tối nay, tôi nghĩ Lương Uyển Doanh sẽ đề phòng chúng tôi hơn, muốn tìm được t.h.i t.h.ể lại càng khó hơn lên trời.
Tôi nhíu chặt mày lại, Tôn Tử đứng bên cạnh cũng thở dài.
Cuối cùng bèn ngẩng lên nhìn tôi rồi đề nghị: "Minh Dương, cậu xem, bây giờ chuyện ở đây cũng trở nên càng ngày càng phức tạp rồi, tôi nghĩ hay là đón Phỉ Phỉ xuống núi đi, tôi rất lo cho cô ấy."
Vừa nhắc đến Phỉ Phỉ, trong đầu tôi lập tức hiện ra ba chữ Ôn Bội Như: "Tôn Tử, tôi?"
"Aaaaaaaa."
Trên lầu lại có tiếng kêu của người mắc bệnh tâm thần, cả người Tôn Tử run lên, xoay người nhìn về phía cửa rồi lại nuốt nước bọt nhìn về phía tôi.
"Tiếng gì thế?" Tôn Tử hỏi với giọng hơi dè dặt.
"Bà cô nói trên lầu đang giam một người em gái bị điên." Mặc dù bà cô nói với tôi như vậy, nhưng tôi lại không nghĩ thế.
"Em gái? Thật à? Hay chúng ta lên xem sao?" Tôn Tử nhỏ giọng hỏi.
Tôi hơi do dự, bởi vì không ăn uống được nên cơ thể suy yếu, tôi vốn không muốn lên lầu, nhưng lại muốn xem xem người con gái trên lầu là ai.
"Ừ." Tôi xoay người lấy đèn pin cầm tay trong ngăn kéo, sau đó rón rén lên lầu với Tôn Tử.
Chúng tôi cầm theo đèn pin cầm tay là bởi đèn trên hành lang đã bị tắt hết, im ắng đến mức tôi và Tôn Tử còn cởi cả giày ra nữa.
Có vẻ lâu lắm rồi không có ai lên lầu này, trên mặt đất vẫn còn bụi bặm, giẫm chân lên là có thể cảm nhận được.
Tôn Tử khịt mũi hỏi tôi: "Rốt cuộc là sao nhỉ, sao lại thối thế?"
"Chắc tôi biết?" Tôi bật đèn pin cầm tay lên, cẩn thận chiếu vào bên trong, đột nhiên có một bóng đen lao như điên về phía tôi và Tôn Tử, tôi sợ đến mức chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống mặt đất.
Bóng đen đó ngồi xổm ở một chỗ cách tôi chưa đến một thước, may là cô ta bị khoá ở bên trong, giữa chúng tôi còn có song sắt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");