Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi và Tôn tử chau mày rơi vào trầm tư. Kim Tiểu Hổ dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn chúng tôi.
“Trước kia các anh nói nhìn thấy xác của tiểu thư Bảo Châu ở chỗ bác sĩ Lương, nhưng giờ chúng tôi lại vớt được phần t.h.i t.h.ể không hoàn chỉnh ở sông trong trấn, theo tôi thấy việc này không liên quan gì tới bác sĩ Lương. Có lẽ tiểu thư Bảo Châu đã gặp phải tên gi.ết người biến thái.” Kim Tiểu Hổ tự tin nói như thể đã đoán ra từ trước.
Nhìn biểu cảm của anh ta, người không biết chắc sẽ tin anh ta đã chứng kiến cả quá trình vụ án.
Tôi nghĩ đây là thủ đoạn vứt xác, bác sĩ Lương vẫn là nghi can lớn nhất, hôm nay tôi lại nghe ngóng được chuyện Bảo Châu phá thai thì bác sĩ Lương càng không thoát khỏi liên can.
“Bảo Châu đã từng phẫu thuật phá thai ở chỗ bác sĩ Lương, điều này không khớp với khẩu cung trước đây của bọn họ. Tôi khẩn cầu cảnh sát Kim mời bác sĩ Lương tới đồn cảnh sát thẩm vấn.” Sự tình đã tới bước này, nếu không nói ra những phát hiện của tôi chỉ lo Kim Tiểu Hổ sớm muộn sẽ đóng lại vụ án.
Anh ta chỉ cần viết trong văn án rằng tên tội phạm đã chạy trốn vậy là vụ án sẽ khép lại, họ sẽ không tiếp tục điều tra truy cứu nữa.
Kim Tiểu Hổ trừng mắt nhìn tôi: “Phẫu thuật phá thai? Ha ha ha, Minh thiếu gia anh thật là có trí tưởng tượng phong phú. Tiểu thư Bảo Châu đã có vị hôn phu nhưng chưa kết hôn, thì làm sao có chuyện mang thai? Anh là cố ý vấy bẩn sự trong sạch của tiểu thư Bảo Châu đúng không?”
Kim Tiểu Hổ không tin những gì tôi nói, tôi lập tức quay sang bà cô: “Cô à, cô…”
“Bốp” một tiếng, một cái tát mạnh giáng lên mặt tôi.
“Minh Dương, Bảo Châu nó là m.áu thịt của ta, ta không cho phép cháu hủy hoại danh dự của nó.” Bà cô rơi nước mắt, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
Biểu cảm này của bà cô khiến tôi ngơ luôn rồi. Chính miệng bà cô trước đây nói với tôi là Bảo Châu đã có thai, tại sao bây giờ lại trở mặt phủ nhận? . T𝒓uyện chính ở ﹢ TRU𝗠 TRUYỆ𝖭﹒V𝖭 ﹢
“Minh Dương, anh đang điên đảo trắng đen, chúng tôi phải bắt anh.” Kim Tiểu Hổ dùng lực vỗ xuống mặt bàn rất phẫn nộ.
Tôi phút chốc bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Tôi nói dối? Tôi điên đảo thị phi?
“Bỏ đi cảnh sát Kim, anh cho tôi nhận t.h.i t.h.ể trước.” Bà cô lau đi giọt nước mắt trên mặt, run run nói với Kim Tiểu Hổ.
Anh ta gật đầu, nói thời tiết tuy không nóng, nhưng phần t.h.i t.h.ể đã bị thối rữa, vẫn nên nhanh chóng mang về thiêu.
Bà cô lảo đảo đứng dậy, Lâm Vỹ Phàm đỡ phần eo rồi cùng đi vào.
Tôi và Tôn Tử cũng lập tức theo sau. Trong cục cảnh sát bé tí tẹo này có một gian phòng chứa t.h.i t.h.ể, cửa vừa mở một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Tôn Tử lập tức lùi lại vài bước. Tôi nín thở hỏi: “T.h.i t.h.ể trong phòng xác của các anh đều thối rữa hết rồi sao? Sao lại nặng mùi như vậy?
Kim Tiểu Hổ cười gượng: “Hahaha, chỗ chúng tôi đường dây xảy ra chút vấn đề thành ra trong phòng không lạnh, t.h.i t.h.ể đều thối rữa hết rồi.”
Tôi nhăn mặt, trong này ngay cả đèn còn không sáng. Kim Tiểu Hổ cầm lấy đèn pin trên bàn “tách” một tiếng đèn được bật lên.
Qua ánh sáng mờ ảo tôi nhìn thấy trong màn đêm đen kịt nơi góc phòng có một vài cái bóng đang lay động.
Đây là phòng xác, lấy đâu ra người bên trong chứ?
Tôi lập tức dụi dụi mắt, cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm, kết quả vừa mới nhắm mắt bên tai truyền tới tiếng nhai xương “răng rắc”.
Âm thanh này sắc bén khiến toàn thân tôi không tự chủ mà run lên. Tôi mở mắt ra lần nữa, lần này đã nhìn thấy rõ trong góc phòng là bốn “người” đang ngồi xổm trên mặt đất, trên tay cầm những miếng thịt đã thối rữa không ngừng cho vào mồm.
Dạ dày tôi quặn lên, lập tức quay người lao ra khỏi nhà xác điên cuồng nôn mửa.
Mặt mũi Tôn Tử cũng trắng bệch, cậu ta nhổ một bãi nước bọt sau đó nhìn tôi hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao.”Tôi dùng vạt áo lau việc đồng thời hít một hơi sâu, lấy dũng khí quay đầu một lần nữa đi vào phòng xác. Bốn “người” ở trong góc phòng dường như đã phát hiện ra tôi có thể nhìn thấy họ, từng người một ngẩng những khuôn mặt đã thối rữa phẫn nộ nhìn tôi.
Một người dứt khoát đi tới trước mặt tôi, dịch trên khuôn mặt thối rữa thiếu chút nữa thôi là đã rơi xuống mũi tôi rồi.
Tôi trước đây cũng đã thấy qua t.h.i t.h.ể và ma quỷ, nhưng ở khoảng cách gần như thế này mới là lần đầu.
“A a a.” Linh hồn đáng sợ trước mặt đang ngoác cái miệng ra thăm dò tôi. Tôi cố ý giả vờ như không thấy, xoa xoa trán mình nói với Tôn Tử: “Mấy ngày nay tôi mệt mỏi quá nên có chút chóng mặt, cậu mau lại đây đỡ tôi.”
Thực ra tôi vì quá sợ nên chân mềm nhũn rồi, đứng không vững, phải nhờ Tôn Tử đỡ.
Tôn Tử quả nhiên sức lực vững vàng nhưng tay cậu ta rõ ràng cũng đang run lên không ngừng.
Kim Tiểu Hổ một tay che miệng một tay cầm đèn soi, chiếu về phía giá đựng đồ gần cửa sổ, ngập ngừng nói rằng t.h.i t.h.ể Bảo Châu đang ở đó.
Bà cô đứng đó bất động, tôi nghĩ là do không đủ dũng khí bước qua đó.
Lâm Vỹ Phàm chau mày khuyên bà cô vẫn nên để tới ngày mai nhờ người bên thu dọn t.h.i t.h.ể tới thu xếp thì hơn. Anh ta có vẻ như hận không thể ngay lập tức rời khỏi nơi này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");