Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà cô nghẹn ngào nói không được, hất tay Lâm Vỹ Phàm ra bước nhanh về phía giá đỡ.
T.h.i t.h.ể Bảo Châu được đậy một tấm vải trắng, đôi tay bà cô run run lật tấm vải lên.
“A!” Tiếng hét chói tai của bà cô vang lên. Tôi nhìn một lượt, phần t.h.i t.h.ể đã bị thối rữa nghiêm trọng, dịch t.h.i t.h.ể vẫn không ngừng chảy xuống. Phần đầu đã bị thối rữa một nửa, những con dòi màu trắng ngà vẫn không ngừng nhung nhúc bò, không thể nhận ra khuôn mặt ban đầu nữa rồi.
“Bảo Châu, Bảo Châu của tôi?” Bà cô cuồng loạn hét lên, tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất. . Đam Mỹ Hiện Đại
Tôn Tử đang đỡ tôi cũng không ngừng lắc lắc đầu. Lâm Vỹ Phàm tiến lên trước đỡ bà cô, căn bản không dám nhìn t.h.i t.h.ể trước sau đều cố ý quay đầu qua hướng khác. Tôi cũng không nỡ nhìn. Kim Tiểu Hổ thở dài một hơi rồi đậy tấm vải lên t.h.i t.h.ể
“Đỗ phu nhân à, vẫn nên nhờ người bên xử lý tang lễ đến giải quyết giúp, t.h.i t.h.ể như vậy chỉ có thể hỏa táng là tốt nhất.” Kim Tiểu Hổ nói xong cầm đèn pin chiếu ra ngoài biểu thị chúng tôi nên đi rồi.
Đám hồn ma trước mặt tôi vẫn một bên gặm t.h.i t.h.ể một bên nhìn về phía tôi cười.
Cảnh tượng đáng sợ này khiến tôi không tự chủ mà nhanh chóng rời khỏi. Bước ra khỏi đó tôi mới hít thở lại bình thường được. Bà cô bước đi khập khiễng loạng choạng, Lâm Vỹ Phàm chỉ đành cõng đi.
Tôn Tử đỡ tôi thấp giọng nói: “Minh Dương, giờ cậu ch.ết tâm rồi chứ? T.h.i t.h.ể đã tìm thấy rồi, cũng đã tra rõ tại sao cô ấy ch.ết rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Còn tiếp tục dây dưa ở đây nữa thì không biết tới bao giờ.”
Tôn Tử chỉ một lòng nhớ Phỉ Phỉ, tôi sao lại không muốn đi tìm Thanh Thanh chứ?
Nhưng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như Kim Tiểu Hổ nói. T.h.i t.h.ể của Bảo Châu đã bị đám Lương Uyển Doanh chuyển đi, hiện tại không tìm ra chứng cứ. Chả lẽ cứ để bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật?
Tâm trạng của tôi cực kỳ nặng nề, cảm giác bản thân quá vô dụng. Bảo Châu là em họ tôi, vậy mà tôi cũng không giúp được cô ấy.
“Vù vù vù.”
Cơ thế tôi bất lực dựa vào người Tôn Tử, luôn cảm thấy có thứ gì đó đang thổi vào tai mình nhưng quay đầu lại lại không thấy gì. Tôn Tử thấy tinh thần tôi căng thẳng liền hỏi tôi sao thế.
“Không có gì.”Tôi nuốt nước bọt, trong đầu vẫn hiện ra cảnh tượng hồn ma đáng sợ vừa nãy đứng trước mặt tôi ngoác miệng.
Về tới biệt thự, bà cô về phòng nghỉ ngơi, Lâm Vỹ Phàm cũng rất tự nhiên mà đi theo.
Tôi và Tôn Tử mỗi người về phòng mình. Tôi đã mệt mỏi tới cực hạn chỉ muốn lập tức ngủ thiếp đi mà không nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác.
Nhưng hiện tại cứ mở mắt ra là đầu óc tôi chỉ toàn hình ảnh của nhà xác. Tôi đột nhiên cảm thấy như trên người mình có mùi của x.ác ch.ết.
Tôi loạng choạng bật dậy xông vào nhà tắm muốn tắm rửa thật sạch.
“Tí tách tí tách.”
Hình như là tiếng nước chảy, tôi chau mày tắt vòi hoa sen, nhưng âm thanh này không phải phát ra từ chỗ tôi mà giống từ bên ngoài hơn. Tôi dùng khăn tắm quấn tạm lấy người rồi mở cửa nhà tắm thận trọng thò đầu ra ngoài nhìn khắp phòng ngủ một lượt.
Không có ai, cũng không có tiếng nước chảy kỳ quái nào.
Xem ra là tôi đã quá mệt mỏi, tinh thần suy nhược sinh ra ảo giác rồi.
Tôi nhanh chóng lau khô nước trên cơ thể, lê tấm thân đầy mệt mỏi lên giường nằm định nhắm mắt ngủ một giấc nhưng cứ luôn có cảm giác trong phòng còn có người khác.
Âm thanh của tiếng thở cách tôi rất gần giống như đang ở ngay bên tai tôi vậy.
Lẽ nào những thứ không sạch sẽ ở nhà xác kia đã theo tôi về tới biệt thự? Vậy thì toi rồi, trời ạ, tôi phải làm sao đây?
“Hu hu hu, hu hu hu.”
Âm thanh này là của người nào đó đang khóc sao? Hình như tôi đã nghe thấy giọng nói này tại phòng kế bên phòng của Lương Uyển Doanh, lẽ nào là Bảo Châu?
Tôi lập tức lật chăn ra quả nhiên nhìn thấy sau tấm rèm xuất hiện một đôi chân trắng bệch, nước vẫn từ trên nhỏ tong tong xuống đất.
Tôi hít một hơi sâu, lắp bắp hỏi: “Là…là Bảo Châu phải không?”
“Hu hu hu.”
Đối phương không phản ứng lại nhưng tiếng khóc càng thê lương hơn, tấm rèm cửa đang rung lên dữ dội.
Đối phương là quỷ chứ không phải người, hai chân tôi trở nên tê dại.
“Bảo Châu, cô đừng khóc, cô có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi vừa nói vừa chầm chậm tiến về phía Bảo Châu, tim đập loạn xạ.
Đằng sau bức rèm cửa đang lay động dữ dội kia liệu có xuất hiện một khuôn mặt đáng sợ?
Tôi hít một hơi sâu lấy can đảm dùng lực vén rèm lên, trời ơi….
“A a a a!” Mặc dù tôi đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn không thể nào ngờ được sẽ nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ khủng khiếp như thế.
Cơ thể của Bảo Châu đã trở nên thối rữa lả tả, một mảng thịt lớn trên n.g.ự.c biến mất, nội tạng hoàn toàn lộ ra ngoài, đầu cô ấy nghiêng về một phía và những con giòi đang nhung nhúc bò trong hốc mắt.
Dịch xác ch.ết không ngừng chảy ra từ miệng cô ấy, ánh mắt cô ấy đang nhìn xéo qua tôi.
Tôi bị dọa sợ lùi lại sau mấy bước, sau cùng ngã khuỵu xuống đất, tim đập dữ dội cảm giác như sắp ngạt thở tới nơi.
Mùi xác ch.ết trong phòng ngày càng nồng nặc. Bảo Châu toàn thân run rẩy, lê đôi chân dị dạng từng bước đi về phía tôi.
“Bảo Châu, Bảo Châu…” Tôi sợ hãi lê lết cơ thể từng chút một.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");