Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Vỹ Phàm sợ hãi đến co rúm lại, mà lúc này thanh kiếm cũng đã đ.â.m vào cổ anh ta. Lâm Vỹ Phàm trừng mắt, đá chân mạnh một cái rồi nhắm mắt lại.
“Bà cô.” Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, vị tiểu đạo trưởng kia ngược lại lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh. Nếu như dùng lời của cậu ấy mà nói, vậy thì tất cả đều là nhân quả báo ứng.
“Ha ha ha, ha ha ha” Bà cô cười lớn, thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất, quần áo dính đầy m.áu của Lâm Vỹ Phàm.
“Tôi thật là ngu ngốc, tôi đã sai thật rồi. Trước kia vì muốn sống yên ổn nên mới lờ đi việc Đỗ Hữu Phúc ức h.i.ế.p Bảo Châu. Tôi thật sự không xứng làm mẹ, nghiệt này đều là tôi tự tạo cả.” Bà cô không còn sức lực gì nữa, nhấc từng bước chân tiến gần đến quan tài của Bảo Châu.
Bà ta ôm chặt lấy quan tài, bên trong quan tài vẫn còn nghe thấy tiếng két két, Bảo Châu vẫn đang cố giãy giụa.
“Con à, mẹ sai rồi, mẹ thật sự sai rồi, giờ mẹ đến cùng con đây.” Bà cô vừa nói vừa lùi lại mấy bước, sau đó dùng hết sức lực nện vào trong quan tài.
“Bà cô!” Tôi hét lên và lao đến, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Lực quá lớn khiến trán bà cô cũng bị lõm cả vào, m.áu tuôn ra liên tục khắp sàn nhà.
Nhưng vào lúc này, âm thanh trong quan tài đột nhiên dừng lại, phòng khách trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Đạo trưởng nhỏ nhặt thanh kiếm lên, lên tay áo lau qua rồi đút trở lại vào thắt lưng, lại vỗ vai tôi: “Chuyện này đã qua rồi, hồn ma lợi hại đó đã bay đi rồi.”
Đạo trưởng nhỏ nhìn về phía cửa lớn, tôi cũng nhìn về phía đó, quả nhiên thấy bóng lưng Bảo Châu đang dần dần đi xa, mà bà cô thì đang ở ngay bên cạnh.
Lương Uyển Doanh bị cảnh tượng vừa nãy làm cho mất hồn, lại càng dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn.
Tôi cau mày thu tay lại, Lương Uyển Doanh cũng lập tức quỳ gối với tôi, mong tôi đến nhà xem tình hình bố cô ấy.
Nhưng tôi đi thì có tác dụng gì chứ? Tôi có biết gì đâu?
Tôi nhìn đạo trưởng nhỏ, đạo trưởng nhỏ nhắm hờ mắt lại, chụm ngón tay nhẩm tính rồi thở dài: “Đèn dầu đã cạn, người đã đi rồi.”
"Cái gì? Không, không thể nào." Lương Uyển Doanh cố gắng đứng dậy, lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.
Tôi cũng nhanh chóng đi theo Lương Uyển Doanh, trong lòng luôn có dự cảm không lành.
Nơi này cách nhà Lương Uyển Doanh không xa, nhưng tôi đã không ăn gì cả ngày, mệt sắp muốn gục luôn rồi, cố lắm thì cũng vẫn đến được nhà họ Lương.
Cửa không đóng, Lương Uyển Doanh lúc này cũng không quan tâm mấy thứ này nữa.
Tôi nhìn lên, tầng hai vẫn còn sáng đèn, liền nhanh chân bước lên trên. Hành lang tối om, chỉ có căn phòng cuối cùng là tỏa ra một chút tia sáng yếu ớt.
Tôi đi về phía căn phòng đó, liền nghe thấy tiếng khóc của Lương Uyển Doanh. “Hu hu hu, bố, bố.” Lương Uyển Doanh đau khổ đến tuyệt vọng, bác sĩ Lương nằm trên giường mở to hai mắt, bộ ga trắng thẫm đẫm m.áu tươi, nội tạng lộ hết ra bên ngoài.
Khỏi cần nói, ông ấy nhất định đã ch.ết rồi.
“Bốp” Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai tôi, cả người lập tức trở nên cứng đờ, trong lòng nghĩ không phải lại gặp chuyện gì xui xẻo đó chứ. Chẳng lẽ lại gặp phải thứ bẩn thỉu gì rồi sao?
Tôi chậm rãi quay đầu lại, thận trọng liếc nhìn phía sau, một bóng đen nhỏ gầy đứng thẳng sau lưng tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vị đảo trưởng nhỏ này vậy mà lại cứ mặc kệ vết thương của mình, theo chúng tôi đến tận đây.
“Sao lại như vậy, sao lại như vậy được.” Lương Uyển Doanh đẫm nước mắt, trên người dính đầy vết m.áu, không thể chấp nhận cảnh tượng trước mắt mình. . đam mỹ hài
“Đạo trưởng, sao bác sĩ Lương lại….” Tôi hít sâu một hơi.
Đạo sĩ nhỏ bước vào phòng, khoanh chân ngồi xuống, niệm chú cho bác sĩ Lương, sau đó dán một lá bùa đỏ lên trán ông ấy.
Lương Uyển Doanh phẫn nộ đẩy tay đạo trưởng nhỏ ra, hét lớn: “Đừng chạm vào bố tôi.”
“Nếu ta không làm như vậy, bảy ngày sau bố cô cũng sẽ biến thành lệ quỷ, cái ch.ết thê thảm của ông ấy lại là do quỷ gây ra, oán niệm rất lớn.” Đạo trưởng nhỏ tuy rằng mang khuôn mặt của một đứa trẻ, nhưng lời nói của cậu ấy lại vô cùng nghiêm túc, rất khó nghi ngờ.
Bàn tay ban đầu muốn xé bỏ lá bùa của Lương Uyển Doanh bắt đầu trở nên run rẩy, cuối cùng ôm lấy bác sĩ Lương khóc thảm thiết.
Đạo trưởng nhỏ đứng dậy, đi ra khỏi phòng, nói nhỏ với tôi: “Cõng tôi về.”
“Hả?” Tôi nhìn đạo trưởng nhỏ, vết thương của cậu ấy giờ đã chuyển sang màu đen.
Mặc dù đạo trưởng này trước đây muốn làm hại tôi và Thanh Thanh, nhưng nghĩ kĩ lại nếu như không có cậu ấy, hôm nay có lẽ sẽ có thêm nhiều người bị hại hơn.
Tôi khuỵu gối xuống, đạo trưởng nhỏ liền trèo lên lưng tôi.
Vừa xuống tầng, tôi vừa nghe thấy âm thanh sắc bén từ thanh kiếm của đạo trưởng. Điều này khiến tôi không khỏi lo lắng.
Trước đây cậu ấy nói muốn gi.ết tôi, nhưng tôi lại được Thanh Thanh cứu, may mắn thoát được. Bây giờ cậu ấy muốn gi.ết tôi, có lẽ dễ như trở bàn tay nhỉ.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy da đầu tê dại, đạo trưởng tựa hồ đoán được tâm tư của tôi, ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Yên tâm, tôi không những không gi.ết cậu, ngược lại sẽ cứu cậu.”
“Hả?” Tôi nghe mà chẳng hiểu gì, lập tức quay đầu lên nhìn đạo trưởng nhỏ.
Đôi mắt chính trực của cậu ấy đang nhìn tôi, ánh mắt ấy không giống như đang nói dối, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy cậu hôm nay là vô tình đi qua đây à?” Tôi không thể không nhanh chân lên, bởi Tôn Tử và Tiểu Liên vẫn còn đang ở nhà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");