Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Ương từ phòng bệnh Trần Y đi khỏi, trong lòng có chút sầu lo, trên đường không cẩn thận va phải bà lão bước chân chậm chạp đang vịn cây truyền nước . Cậu vội vàng đỡ lấy bà, nhẹ giọng nói xin lỗi, vừa định đi thì bị bà nắm chặt tay áo. Bà lão ngước đôi mắt đục ngầu vì bị bệnh đục thủy tinh thể lên liếc nhìn cậu, âm giọng trầm khàn nói, “Cậu sẽ mang tới bất hạnh, cậu là điềm gở! Mau cút khỏi đây đi!”
Tiếng bà lão gào thét hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, Sở Ương cuống quít chạy về phía thang máy, chạy trối chết như chó mất chủ. Cậu vọt vào thang máy, bên trong có một bác sĩ trẻ mặc áo trắng vừa bước vào, sắt mặt khó coi nhìn cậu, chợt dịu giọng an ủi cậu, “Cậu đừng để ý, bà lão già nua đó có triệu chứng sa sút trí nhớ, thường xuyên nói bậy nói bạ.”
Sở Ương tái nhợt mỉm cười với bác sĩ, trong lòng cậu hiểu rõ, bà lão kia nói không sai. Có điều làm sao bà ấy biết được….
Hay chỉ là trùng hợp….
Bác sĩ chủ động bắt chuyện với cậu, “Cậu đến thăm người thân à?”
Sở Ương gật đầu: “Em gái tôi.”
“Em gái cậu là ai?”
“Trần Y.”
“Ồ! Ra là cô ấy! Một cô bé rất đáng yêu.” Bác sĩ mỉm cười với cậu, nụ cười vô cùng hiền lành, rồi chủ động vươn tay ra, “Tôi là Tiêu Dật Tuyền, bác sĩ trị liệu của cô ấy.”
Sở Ương kinh ngạc, nhanh chóng bắt tay cùng anh ta. Lúc này của thang máy đinh đinh mở ra, Tiêu Dật Tuyền khoát tay áo, “Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại lần sau.” rồi lập tức bước đi.
Sở Ương trở lại nhà của Lâm Kỳ là khoảng năm giờ chiều, Lâm Kỳ đã cho cậu biết mật mã mở cửa khi đến nhà, giày tháo ra một nửa, cậu ngẩng đầu lên thì chợt cứng cả người.
Trên ghế sô pha có một người đẹp da trắng chân dài đang ngồi…Đại mỹ nhân?!
Người đẹp mặt một cái áo len trễ vai rộng rãi, một chân gập dưới thân, một chân duỗi dài đặt trên thảm lông cừu trắng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, mắt phượng hẹp dài mang đậm nét quyến rũ khẽ liếc thoáng qua cậu.
Sở Ương theo bản năng lui lại, liên thanh nói, “Ôi thật xin lỗi, thật xin lỗi! Chắc tôi nhầm nhà….”
Nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng, mật mã y vậy, căn nhà cũng y vậy, thế quái nào mà nhầm được?
Ai biết mỹ nhân chống cằm trên mu bàn tay, nằm xuống sô pha quan sát cậu, hăng hái mỉm cười, mở miệng hỏi, “Cậu không nhầm đâu, cậu là Sở Ương đúng không?”
Giọng nói của cô ta….
Không nha, phải là giọng nói của anh ta mới đúng….
Sở Ương tựa lên cửa, trợn tròn mắt, há hốc mồm, trong đầu chỉ có bốn chữ đỏ tươi: Đại lão giả gái?
Bấy giờ Lâm Kỳ chân trần từ thư phòng bước ra, thấy Sở Ương chưa tỉnh hồn đứng thẳng bất động tại cửa ra vào, tỉnh bơ nói, “Ô hay, Tiểu Ương về rồi à. Người này là bạn tôi Hứa Bạch, nickname Bạch Điện.”
Bạch Điện. . .
Không phải là nhân vật chính mà fan hâm mộ hay ghép cp với Lâm Kỳ đây sao?
Hứa Bạch đứng lên, đi về phía Sở Ương với bước chân siêu mẫu uyển chuyển đến mức còn nữ tính hơn tất cả những người phụ nữ mà cậu đã từng gặp. Càng đi gần tới, Sở Ương mới ý thức được người ta không chỉ cao hơn cậu cả cái đầu, mà bờ vai còn rộng hơn cậu, nếu không phải dáng dấp quá mức âm nhu quá mức xinh đẹp, mặc quần áo lại quá mức yêu nghiệt đến thế, thì rất khó để nhận nhầm thành phụ nữ. Hứa Bạch tiến lại gần, đôi môi được dưỡng ẩm bằng son môi trong suốt, không hiểu sao nhìn rất có khí thế. Sở Ương không khỏi lui về sau một bước, Hứa Bạch một tay chống cửa vây cậu bên trong, con mắt nheo lại đánh giá cậu, “Ừm… Nhìn rất ngon miệng.”
“Này, cậu kiềm chế chút đi!” Lâm Kỳ kéo Sở Ương ra khỏi vòng vây kabedon* từ Hứa Bạch, cả giận nói, “Tôi còn chưa kabedon cậy ấy bao giờ đâu!”
*Kabedon: động tác chống tay lên tường vây con người ta lại ấy, tình tiết muôn thuở mọi người biết mà đúng hơm : ))
Sở Ương muốn nói đây không phải trọng điểm ok?!
Hứa Bạch ôm cánh tay tựa trên cửa, nhấp nháy đôi lông mi dài nhìn Sở Ương, “Anh bạn nhỏ, cậu thật sự muốn cùng cậu ta suốt ngày chạy đông chạy tây sao? Rất mệt đó. Không bằng theo tôi đi, chúng ta chỉ việc xem bói online, triệu hồi ác quỷ này nọ thôi, chẳng cần phải ăn gió nằm xương chi cho mệt người.”
Này là tính….đào tường nhà người khác đấy hả?
Lâm Kỳ nổi điên, “Cậu mau cút đi cho tôi! Không được lừa phĩnh trợ lý của bạn mình hiểu chưa?!”
Sở Ương kinh ngạc phát hiện, Lâm Kỳ ở trước mặt Hứa Bạch tức đến hổn hển, hoàn toàn không thấy khí chất tự luyến khoan thai của ngày thường đâu nữa….
Hứa Bạch chậc chậc lắc đầu nói với Lâm Kỳ, “Có tình mới là quên tình cũ ngay, cậu đúng là đồ con lợn.” Nói xong ưu nhã khoát tay, nhấc đôi giày cao gót thướt tha mở cửa rời đi. Trước khi đi còn quay đầu mi gió với Sở Ương, “Lần sau có dịp chúng ta hẹn riêng nhé ~”
Lâm Kỳ mắng, “Hẹn cái đầu cậu, đừng có mơ!” rồi hung hăng đóng sầm cửa lại.
Mọi chuyện biến hóa quá nhanh, Sở Ương chỉ biết trợn mắt há mồm.
Hoá ra là khắc tinh của tên thích diễn này, không những thế người nọ còn thích diễn hơn hắn?
Lâm Kỳ vuốt tóc, quay đầu lại ôn nhu cười với Sở Ương, chớp mắt đã trở về thiết lập thông thường của hắn, “Đầu óc của cậu ta không được bình thường, cậu đừng quan tâm đến cậu ta.”
Sở Ương nhún vai, biểu thị cậu không hiểu nhiều về mối quan hệ thần kỳ trong vòng xã giao của bọn họ, lấy chút rau quả, thịt và sữa bò cậu mua ở siêu thị dưới lầu đem tới phòng bếp, cởϊ áσ khoác và khăn choàng cổ, “Tôi sẽ nấu bữa tối. Coi như cảm tạ vì anh đã cho tôi ở nhờ.” Vừa nói vừa lôi từng thứ từ trong túi nhựa ra, bắt đầu tìm xoong nồi dao thớt trong phòng bếp.
Lâm Kỳ bắt gặp vẻ mặt chán chường của cậu, chống khuỷu tay lên bàn, hỏi Sở Ương đang chăm chú dập tỏi, “Bạn cậu thế nào rồi?”
Sở Ương lắc đầu, “Không ổn lắm. Đã mắc loại bệnh đó thì còn có thể thế nào nữa.”
“Vậy cậu có dự tính gì chưa.”
Sở Ương do dự một chút, vẫn quyết định nói cho hắn biết, “Tôi định trở về, bán căn nhà của ông tôi.”
Sắc mặt Lâm Kỳ lập tức thay đổi, “Gì cơ? Không được!”
Sở Ương đặt dao xuống, bực bội nhìn hắn, “Sao không được?”
“Sao cậu lại muốn bán nhà chứ?”
“Tôi cần tiền.”
“Cậu cần tiền thì cứ nói với tôi là được mà!”
Sở Ương không thể nhịn được nữa, cuộn tay thành nắm đấm nện xuống bặt bàn cứng rắn, khiến nó phát ra âm thanh trầm đục. Lần này, đến phiên Lâm Kỳ kinh hãi.
Sở Ương có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng một lời cũng không thốt lên được. Hai năm qua cậu gánh lấy bao nhiêu tội nghiệt nặng nề mà sống, đã chứng kiến báo bao nhiêu thói đời nóng lạnh, cái tên streamer đột nhiên xuất hiện này có lý do gì mà phải giúp cậu, chẳng lẽ lòng tốt tự nhiên bộc phát sao?
“Nhà là của ông tôi, anh là ai mà muốn gì thì muốn hả?” Sở Ương ngước mắt lên, ánh nhìn sắc bén nói, “Đừng quanh co lòng vòng nữa, có gì thì nói thẳng luôn đi.”
Biểu lộ Lâm Kỳ dần dần ngưng đọng, dáng vẻ của hắn bây giờ hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ như công tử bột ngày thường, hắn lạnh mặt, băng lãnh nói, “Được thôi, thật ra tôi rất hứng thú với căn nhà đó, vì tôi biết ông cậu giống với tôi, thậm chí tri thức và năng lực quan sát của ông ấy có lẽ còn trên cơ cả tôi và cậu. Cậu quên là tôi đã cho cậu xem đồ vật dưới mặt thảm rồi sao? Tôi nói cho cậu biết, những vết máu đó không hẳn là của động vật đâu. Coi như cậu không tin ông cậu là phù thủy hắc ám như tôi đi, nhưng chẳng lẽ cậu không bận tâm rằng trong nhà có cất chứa bí mật nào đó mà cậu không biết, hơn nữa còn có tầng hầm bên dưới, biết đâu còn có những thứ khác thì sao? Tôi không rõ tình cảm giữa cậu và ông cậu thế nào, những chẳng lẽ cậu sẵn sàng đem tất cả những bí mật mà ông ấy cố gắng che dấu phơi ra ngoài ánh sáng hay sao? Nếu có gia đình vô tri nào đó chuyển vào căn nhà, vậy thì liệu có xảy ra bi kịch gì hay không?”
Sở Ương hiểu những gì Lâm Kỳ nói rất hợp lý, nhưng cậu không nghĩ ra cách nào khác. Cậu cúi đầu, tóc mái rũ xuống, thấy không rõ nét mặt.
Lâm Kỳ thả nhẹ thanh âm, nói, “Đề nghị của tôi, cậu chưa cân nhắc qua sao?”
“Đề nghị gì cơ?”
“Làm trợ lý kiêm thợ quay phim cho tôi. Tôi sẽ trả lương cậu, mức lương rất hậu hĩnh đấy.” Không lâu sau khi nói xong, một tấm chi phiếu trong đôi găng tay đen được lấy ra, đặt dưới mí mắt Sở Ương.
Sở Ương nhìn số tiền trên tấm chi phiếu, trừng lớn mắt.
“Nhiều quá…Tôi chưa từng nghe làm trợ lý có thể kiếm nhiều tiền đến vậy….”
“Đây là lương ứng trước ba tháng cho cậu.” Lâm Kỳ nghiêm túc nhìn cậu, chợt vươn tay nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt cậu, ngữ điệu êm đềm dẫn dụ nói, “Đừng trưng bộ mặt trống rỗng ấy mà từ chối tôi, cậu nên biết, tôi là người duy nhất và sự lựa chọn tốt nhất bây giờ của cậu.”
Sở Ương mím chặt môi, trong lòng đấu tranh một trận.
Có lẽ Lâm Kỳ đã đúng, cậu bị những thứ đen tối và vô danh đó dẫn dắt mà không hề hay biết ngay từ đầu, ngay cả ông cậu cũng che giấu rất nhiều bí mật….Có lẽ số mệnh đã buộc cậu phải đi trên con đường này.
Hiện tại, gần như tất cả lực lượng đều đang kéo cậu bước trên con đường ấy, vậy thì cậu còn lý do gì để kháng cự nó chứ?
Thế là cậu giương tay, cầm tấm chi phiếu.
Lâm Kỳ nhếch miệng, nụ cười mang theo tà khí, nhưng rất nhanh liền bị ánh mặt trời che lấp.
……
Hôm sau Sở Ương đi ngân hàng sớm, chuyển chi phiếu vào tài khoản của mình, rồi cầm thẻ ngân hàng đến bệnh viện đóng tiền phí giải phẫu cho Trần Y. Có điều có rất nhiều khoản miễn trừ phải được ký kết trước khi thanh toán, còn nói rõ khả năng tồn tại nguy hiểm khi phẫu thuật, những điều này cần cậu và Chúc Hạc Trạch bàn bạc kỹ mới quyết định, nhưng không may Chúc Hạc Trạch lại vắng mặt, Trần Y nói cô làm ca đêm tới năm giờ sáng mới tan làm về ngủ, bình thường tới giữa trưa cô mới đến.
Thời điểm nói tới việc làm ca đêm của Chúc Hạc Trạch, vẻ mặt của Trần Y khá bất thường. Sở Ương lờ mờ đoán ra chuyện gì đó, nhưng không hỏi.
Chẳng trách Trần Y muốn từ bỏ trị liệu.
Cậu nhẹ nhàng xoa mái tóc thưa thớt do hóa trị của cô, dịu dàng nói, “Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi.”
“Thật sự sẽ tốt hơn sao?” Trần Y hỏi ngược lại.
Trong lòng Sở Ương chua xót, câu hỏi này đáng ra không nên xuất phát từ Trần Y.
“Không nói chuyện này nữa.” Trần Y điều chỉnh trạng thái, thần bí nói với cậu, “Anh Sở, anh có tin trên đời này có ma quỷ không?”
Sở Ương không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, đành phải hỏi lại, “Làm sao? Em thấy quỷ hả?”
Trần Y gật đầu rồi lại lắc đầu, “Không hẳn là thấy, nhưng em nghe được. Mọi người ai cũng nghe thấy. Bệnh viện này bị quỷ ám!”
Sở Ương bật cười nói, “Thấy quỷ mà sao em vui vẻ quá vậy?”
“Vì em hi vọng trên đời này có ma quỷ. Ít nhất em có thể biết mình sẽ đi về đâu sau khi chết. Nếu như biến thành ma, em có thể bảo vệ mọi người!”
“Đừng có nói bậy! Em không chết được đâu!” Sở Ương dùng sức chọc chọc gáy của cô, nhưng vẫn hỏi, “Có quỷ như thế nào?”
Trần Y hứng thú bừng bừng bắt chéo chân, từ tốn kể, “Hình như mấy năm trước trong bệnh viện có một sản phụ sau khi sinh con xong thì bị trầm cảm, người chồng đã lừa dối cô ấy khi đang mang mai, nhà chồng thấy cô ấy sinh con gái thì lập tức không quan tâm tới nữa, cô ấy nghĩ quẩn xong nhảy lầu tự tử. Từ đó về sau, cô ấy hay quay về bệnh viện để tìm con. Vấn đề là lúc cô ấy rơi xuống xương cốt đều dập nát, không thể đứng dậy, nên những người trong phòng bệnh thường xuyên nghe thấy âm thanh xột xoạt lê lếch trên mặt đất của cô, là kiểu âm thanh xương cốt ma sát phát ra tiếng răng rắc rợn người. Họ nói nếu như ai nghe thấy âm thanh đó thì hãy lập tức nhắm mắt lại, vì một khi mi đối mặt với cô ấy, mi chắc chắn sẽ chết.”
Sở Ương nghe xong, gần như chắc chắn rằng đây chỉ là một câu chuyện kỳ lạ được thêu dệt bởi các bệnh nhân hoặc y tá, loại chuyện cũ rích này bệnh viện nào chả có, “Sao cô gái không đi tìm cái tên đàn ông cặn bã và nhà chồng khốn nạn ấy để báo thù chứ?”
“Tất nhiên là có báo rồi. Em nghe nói sau khi cô ấy chết không lâu, cái tên đàn ông đó cũng nhảy lầu tự sát, mẹ của gã cũng phát điên, bị giam ở bệnh viện tâm thần luôn.” Trần Y lấy điện thoại ra, tìm kiếm gì đó, “Em ngờ vực thế là truy tìm tên của cô ấy, gọi là Bình Nhã, anh đoán xem chuyện sẽ thế nào.” Nói xong cô nhét điện thoại vào tay Sở Ương.
Sở Ương lướt xuống, phát hiện thông tin liên quan đến cô gái họ Từ trầm cảm sau sinh rồi nhảy lầu tự sát. Cậu chần chừ hỏi, “Nhỡ đâu chỉ là gán ghép thôi thì sao?”
“Nhưng âm thanh đó em có nghe thấy rõ ràng.” Trần Y nói, thần sắc dần dần trở nên tái nhợt, “Tối hôm qua em không dám mở mắt. Vì tiếng bò trên mặt đất phát ra ngay giữa phòng này….”