Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bỗng nhiên, anh nghĩ tới điều gì, quay Lưu Thừa Phong nói:
“Chú râu rậm, nhanh!”
“Chúng ta chia binh hai đường, chú xuống nhà bếp tầng trệt đựng đồ ăn, ưu tiên thực phẩm đã nấu chín!”
Lưu Thừa Phong ngây ngẩn cả người một chút.
“Vậy.
.
.
Vậy tiểu ca còn cậu?”
Ninh Thu Thủy trả lời:
“Tôi đi lầu một đưa lão thái thái lên!”
Lưu Thừa Phong lập tức hiểu đến tột cùng Ninh Thu Thủy muốn làm gì.
“Chẳng lẽ chúng ta sẽ không đụng vào con.
.
.
Quỷ kia sao?”
Ánh mắt của Ninh Thu Thủy sắc bén, ngữ khí chắc chắc mà quyết tuyệt.
“Phải đụng một cái!”
“Những người còn lại trong chúng ta đã không nhiều lắm, hơn nữa chỉ có ở vào ban đêm nó đi kiếm ăn, mới có thể tiến vào lầu ba!”
“Qua tối nay, muốn mang lão thái thái và thực vật tiến vào đây, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy!”
Lưu Thừa Phong nghe vậy, cắn răng một cái.
“Được!”
Khai cung không có mũi tên bắn ngược.
Cho tới bây giờ, ông tín nhiệm Ninh Thu Thủy trăm phần trăm.
Nếu như không có đối phương, rất có khả năng đêm đầu tiên ông đã chết rồi.
Lúc này, nhất định phải buông tay mà làm!
Hai người cẩn thận thối lui ra ngoài cửa phòng, sau khi xác nhận quỷ vật kia chưa có trở về, bọn họ lập tức đi xuống lầu, Lưu Thừa Phong trực tiếp đi nhà bếp tầng trệt, cũng không bật đèn, cầm lấy túi trong nhà bếp bắt đầu đựng thực vật!
Tuy rằng ở đây một mảnh ngăm đen, Lưu Thừa Phong cũng ghi nhớ căn dặn của Ninh Thu Thủy, không có mở đèn, nhưng cũng may ban ngày Lưu Thừa Phong ở tại nhà bếp làm việc, nguyên liệu nấu ăn gì đặt ở vị trí nào, trong lòng ông đều biết.
Chỉ là, tay của Lưu Thừa Phong run dữ dội hơn.
Trong bóng tối, tựa hồ có vô số ánh mắt đang nhìn ông.
Khúc quanh đen kịt, sau cửa phòng, tựa hồ tùy thời cũng có thể thoát ra quỷ ảnh gì đáng sợ, ăn tươi ông!
“Mau…mau…”
Ông hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Trên trán, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rơi xuống.
Rất nhanh, Lưu Thừa Phong đựng đày ba túi thực vật.
Ông kéo ba túi thực vật, rất nhanh chạy lên lầu, thấy Ninh Thu Thủy cũng cõng lão thái thái đi tới phía cầu thang.
Hình thể của lão thái thái béo, khoảng chừng một trăm năm sáu chục cân, nếu không phải tố chất thân thể này của Ninh Thu Thủy quá mức tốt, thật đúng là anh cõng không nỗi!
“Đi lên trước!”
Ninh Thu Thủy thấy Lưu Thừa Phong đứng ở trên hành lang, trực tiếp phân phó.
Lưu Thừa Phong gật đầu, mang theo thực vật chạy lên lầu hai.
Ninh Thu Thủy cũng đi phía lầu 2, nhưng trên sàn nhà lầu hai sềnh sệt, rất trơn trượt, anh không thể đi quá nhanh, nếu không sẽ ngã sấp xuống.
Thân thể của lão thái thái này suy yếu, nếu té thật, không chừng còn xảy ra chuyện gì nữa!
“Nhanh, nhanh…”
Đi tới lầu hai, Ninh Thu Thủy bước nhanh đi thư phòng phía cuối, Lưu Thừa Phong đã đứng ở bên trong cánh cửa, lộ ra nửa người nhìn quanh.
Anh nhìn phía Ninh Thu Thủy, vẻ mặt cảnh giác.
Bỗng nhiên, ông tựa hồ nhìn thấy gì, mâu quang tràn ra sợ hãi lớn lao!
Lưu Thừa Phong vẫy tay với Ninh Thu Thủy, kinh khủng kêu lên:
“Mau! Tiểu ca!”
“Nó, nó đuổi tới rồi! !”
Cõng bà cụ Ninh Thu Thủy vừa nghe lời này, cả người băng lãnh!
Xeng xeng ——
Xeng xeng ——
Xeng xeng ——
Tiếng dao nĩa va chạm kinh khủng lại một lần nữa vang lên ở sau người, Ninh Thu Thủy cắn chặt răng, không cần mạng chạy ra trước!
Đến lúc này, anh cũng không quản chuyện có thể ngã hay không nữa!
Ninh Thu Thủy biết, nếu bản thân còn tiếp tục rề rà như vậy nữa, anh hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Sát ý lạnh như băng theo ánh trăng trắng bệch lan tràn qua đây, bao vây lấy toàn thân Ninh Thu Thủy, anh không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn, cũng không thể quay đầu lại!
Nhanh một chút…
Nhanh một chút nữa! !
Trong lòng Ninh Thu Thủy gầm thét, cắn thật chặt răng, số chết chạy về phía trước!
Nhưng mặc dù anh đã dùng hết sức, vẫn có thể nghe được tiếng dao nĩa va chạm đáng sợ phía sau càng ngày càng gần anh…
Không được!
Anh cõng một người, căn bản không chạy lại quỷ vật phía sau!
Mắt thấy cách cửa chỉ còn lại có năm bước, một cái tay tái nhợt băng lãnh bỗng từ phía sau vươn ra, bắt được cổ của Ninh Thu Thủy!
“Mày muốn… Đi chỗ nào a? !”
Bên tai, truyền đến giọng oán độc lại âm lãnh không gì sánh được của một phụ nữ.
Cả người của Ninh Thu Thủy lạnh lẽo, khí lực lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị hút ra.
Anh vẫn… Chậm rồi.
Ngay khi Ninh Thu Thủy đợi tử vong phủ xuống, một thân ảnh bỗng nhiên từ sau cửa thư phòng lao ra, một tay đè lại trên cánh tay tái nhợt kia!
“A a a! ! !”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương của người phụ nữ vang lên, theo một trận khói trắng dấy lên, ả buông lỏng tay ra, mà Ninh Thu Thủy cũng bị một bàn tay to ấm áp khác túm lấy, kéo vào trong thư phòng!
Vừa tiến vào thư phòng, Lưu Thừa Phong liền tè ra quần đi tới bên cửa sổ, một lần nữa treo huyết ngọc lên!
Làm xong những thứ này, Lưu Thừa Phong mới mạnh đặt mông ngồi bệch xuống đất, hai cái đùi run cầm cập…