Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đồ chơi này là điềm xấu, chú râu rặm, tôi giữ giúp chú trước.
”
Lưu Thừa Phong nhún nhún vai.
“Không sao, cậu muốn thì cứ lấy đi đi.
”
Sau khi dẹp tấm bảng gỗ, ba người kiểm tra khăp nơi một phen, mới đi qua một tấm bảng gỗ xác nhận vị trí hiện nay bọn họ ở.
“Chúng ta cư nhiên đến Phương Tấc đường rồi sao?”
Lưu Thừa Phong lầm bầm một câu, ánh mắt rơi vào trên đài cao xa xa.
Nói là đài cao, kỳ thực không cao.
Dây bò đầy tảng đá, cộng sinh với tảo màu đen ở trung tâm hồ nước lan tràn ra ngoài, nhìn qua cực kỳ giống tóc người.
Thang đá chín bậc, bốn phía có thật nhiều xiềng xích sắt rỉ tráng kiện.
Ở trung tâm chỗ đài bằng phẳng cao nhất phía trên của bốn phía thang đá, có một hồ nước hình vuông diện tích lớn ước bốn thước.
Đây là Phương Tấc đường.
“Ai, tiểu ca, chị Bạch, các vị nói… bên trong trên đài vuông Phương Tấc đường lại có vật kỳ quái gì?”
Lưu Thừa Phong tựa hồ là mới vừa hoãn qua thần trong sợ hãi, cũng không có sợ như ban đầu nữa.
Hai người đều lắc đầu.
“Cẩn thận, cái chỗ này… Cảm giác thật không tốt!”
Âm thanh của Bạch Tiêu Tiêu nghiêm túc không ít, trên mặt viết ngưng trọng.
Tóc gáy mỏng nhỏ trên lưng cô bóc hàn khí.
Tuy rằng chung quanh cũng không có xuất hiện dị thường gì, nhưng Bạch Tiêu Tiêu chính là cảm thấy bốn phía rất không thích hợp.
Trên thực tế, vừa tiến vào cái chỗ này, Bạch Tiêu Tiêu đã cảm thấy cả người rét run.
Rất hiếm khi cô có cảm giác như vậy.
“Chóa chết… !”
Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu tìm kiếm chú giải khắp nơi, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được, ngược lại Lưu Thừa Phong bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu lạ.
Bọn họ theo tiếng nhìn lại, phát hiện sắc mặt của Lưu Thừa Phong xấu xí, nhìn chằm chằm tảo đen trên mặt đất, nhãn thần kinh nghi bất định.
“Chú râu rậm, làm sao vậy?”
Lưu Thừa Phong chần chờ nói:
“Vừa rồi, tôi nhìn thấy những thứ tảo đen trên mặt đất … Hình như nhuyễn ngọ nguậy một cái.
”
“Cũng có thể là tôi nhìn lầm…”
Lời của ông còn chưa dứt, ba người liền nghe trên đài cao của Phương Tấc đường truyền đến âm thanh bọt nước bắt đầu khởi động, như là… Sôi trào lên!
…
Cơ hồ lực chú ý của ba người trong nháy mắt đã bị Phương Tấc đường hấp dẫn.
Tiếng nước dâng trào sôi trào không ngừng từ trong Phương Tấc đường truyền ra, thật giống như chỗ đó có vật gì muốn đi ra vậy!
Mắt của ba người đều chăm chú nhìn trên đài cao của Phương Tấc đường, trái tim căng thẳng tới cực điểm!
“Lui ra phía sau!”
Bạch Tiêu Tiêu thấp giọng quát dẹp đường.
Ba người đều chậm rãi thối lui về phía sau, nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền phát hiện, tảo đen dưới chân cư nhiên thực sự ngọ nguạy, rất nhanh liền leo lên chân bọn họ, cố định bọn họ ở tại chỗ!
“Nguy rồi!”
Lưu Thừa Phong trợn to mắt.
Ông đưa tay ra muốn đi gỡ những tảo đen này đi, nhưng mà khí lực của những thứ tảo đen này lớn đến kinh người, vô luận ông gỡ thế nào, tảo đen đều không chút sứt mẻ, giống sinh trưởng ở trên người của ông vậy!
Cách đó không xa bàn tay của Bạch Tiêu Tiêu đưa trong túi trên lưng của mình, tựa hồ muốn lấy đạo cụ gì ra, nhưng vào lúc này, một thân ảnh màu đỏ đáng sợ lại chậm rãi từ trên Phương Tấc đường trực tiếp đứng lên!
Ba người ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh màu đỏ kia, cảm giác mình huyết dịch cả người đều đọng lại.
.
.
Đó rõ ràng là một da phụ nữ máu dầm dề!
Bên ngoài tấm da người này, tất cả đều là một mảnh vết đao, như là đã trải qua một lần lăng trì vậy!
Mà đám tảo trên mặt đất này, thì ra vốn là tóc của tấm da phụ nữ này!
“Chóa móa.
.
.
”
Giờ khắc này, trong miệng Lưu Thừa Phong, cũng chỉ có thể phun ra hai chữ này.
Trừ cái đó ra, ông cũng nói không nên những lời nói khác nữa, ba vạn sáu nghìn lộ chân lông trên người đều như đang bóc hàn khí vậy.
Sau khi tấm da phụ nữ kia xuất hiện, đôi tròng mắt rũ ở ngoài viền mắt chuyển động vài cái, bỗng khóa được ba người dưới đài cao!
Cộc ——
Cộc ——
Cộc ——
Chân của tấm da người rơi xuống mặt đất, từng bước một dẫm lên trên thềm đá, máu tưới ào ào chảy xuống, nhiễm đỏ toàn bộ thềm đá.
Nó chậm rãi đi tới chỗ Ninh Thu Thủy gần nó nhất, trong mắt tràn đầy oán niệm kinh khủng và cực kỳ bi ai.
Quá trình này rõ ràng không dài, lại làm cho người cảm thấy sống một ngày bằng một năm, coi như mỗi một giây đều là dày vò!
Sau cùng, da người dừng ở trước mặt của Ninh Thu Thủy.
Cho tới giờ khắc này, ba người đều đã triệt để không thể động đậy!
Một bên phía sau lưng của Bạch Tiêu Tiêu bị mồ hôi lạnh thấm ướt, bản thân cô có đồ bảo mệnh, nữ quỷ này trái lại giết không được cô, nhưng bây giờ cô bị tảo đen ràng buộc, không có cách nào lấy đồ ra cứu Ninh Thu Thủy, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay của tấm da phụ nữ này, điểm vào mi tâm của Ninh Thu Thủy!
“Ngô —— ”