Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Kinh đô Khải Nguyệt quốc.
Tuyết rơi dày đặc suốt nửa tháng trời, toàn bộ kinh đô đều bị bao phủ trong màu bạc.
Người đi trên đường không nhiều lắm, người tới người đi vội vàng, không muốn ở lâu với băng tuyết một chút nào.
"Ngươi hãy quỳ đến lúc nhận ra lỗi của mình đi!!"
Linh Quỳnh vừa tỉnh dậy liền phát hiện mình đang quỳ gối trên nền tuyết, một tiếng rít gào vang lên bên tai, cô quay đầu lại nhìn xem, chỉ kịp thấy bóng dáng một người mặc áo choàng đang đi xa dần.
"......"
Bốn phía không có một bóng người, chỉ có gió lạnh đang gào thét, cứa vào mặt cô như đao cắt.
Vừa rồi người kia mặc áo choàng, nhưng trên người cô lại chỉ mặc một bộ y phục đơn bạc.
Linh Quỳnh ôm cánh tay, đứng từ trên mặt đất lên, đi về phía hành lang bên cạnh.
"Tiểu thư, ngài không thể đi." Cô mới vừa động đã có một người không biết ừ chỗ nào lao tới ngăn cô lại "Lão gia đã nói, nếu ngài không nhận sai thì không thể đứng lên."
"Ta sai rồi." Linh Quỳnh bị đông lạnh không nhẹ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giọng nói ở trong gió lạnh, có vẻ vừa bất lực vừa ấm ức.
"......"
Đối phương hiển nhiên sững sờ rồi.
Vị này mà...... Nhận sai?
...
Thân thể hiện tại của cô tên là Tần Tuyết Ca.
Là con gái của đại tướng quân Khải nguyệt quốc và cũng là con gái của đại phu nhân của đại tướng quân Khải Nguyệt quốc.
Nhưng vị phu nhân này qua đời từ sớm, sau đó đại tướng quân tái hôn rồi sinh thêm một trai, một gái.
Mẹ kế đối xử với nguyên chủ không tốt, đại tướng quân cũng mặc kệ những việc này, dẫn tới nguyên chủ ở trong phủ tướng quân giống hệt như một kẻ đáng thương ăn nhờ ở đậu.
Mọi chuyện phải bắt đầu từ khi nữ chính offline.
Cốt truyện của phó bản này là cha nữ chính hại chết cả nhà nam chính, sau đó nam chính trở về báo thù, kết quả lại thích nữ chính, nhưng không biết những chuyện cha nữ chính đã làm.
Cuối cùng mọi chuyện đổ bể, nam chủ biết được chân tướng, đau đớn muốn chết.
Hai người ngược luyến tình thâm.
Nhưng cuối cùng nam chính vẫn lựa chọn tha thứ cho nữ chính, sống hạnh phúc cùng nữ chính.
Đáng tiếc giữa đường nữ chính lại offline.
Nam chính là do một tay đại tướng quân nâng đỡ, vì thế nên ngẫu nhiên cũng sẽ ra vào phủ tướng quân.
Trong lúc vô tình Tần Tuyết Ca nhìn thấy hắn, là vừa gặp đã yêu.
Nhưng tình cảnh của cô ở phủ tướng quân này giống như đi trên băng mỏng vậy, phần tình cảm này cũng chỉ có thể giấu kín.
Nam chính có hào quang nhân vật chính, khẳng định không chỉ có một mình Tần Tuyết Ca thích.
Còn có kế muội kia của cô cũng thích hắn.
Khi nữ chính còn sống, kế muội không biết nam chính đã trải qua những gì nên cũng đã từ bỏ.
Nhưng bây giờ nữ chính không còn, kế muội lại cảm thấy mình có thể.
Bởi vậy trong khoảng thời gian nam chính mất đi nữ chính này, kế muội thường xuyên quấn lấy nam chính đưa ăn đưa uống đưa ấm áp.
Mà nguyên chủ chỉ vì nói vài câu với nam chính mà sau đó liền bị kế muội phát hiện ra chuyện nguyên chủ thích nam chính. Sau đó, kế muội liền nhằm vào nguyên chủ khắp nơi.
Đại tướng quân vốn dĩ thích kế muội biết ăn nói hơn, vì vậy nguyên chủ ăn nói vụng về làm sao có thể hơn được kế muội.
Nguyên chủ dưới sự khuyến khích không ngừng của mẹ kế và kế muội, rất nhanh đã bị gả cho người khác.
Không đến hai năm sau thì buồn bực mà chết đi.
Hôm nay xảy ra chuyện này là bởi vì kế muội động đến đồ của nguyên chủ, hơn nữa, đồ vật kia lại còn là đồ của mẫu thân nguyên chủ để lại, nguyên chủ đặc biệt quý trọng nó.
Nhưng kế muội không chỉ động vào nó, mà còn đánh cắp nó.
Khi hai người cãi nhau, nguyên chủ trong cơn tức giận đã duỗi tay đẩy kế muội một cái.
Không biết tại sao mà lại khiến kế muội ngã vào trong tuyết.
Nhưng nếu chỉ là ngã một chút, cũng sẽ không có gì trở ngại, nhưng kế muội lại tự đập đầu mình lên tuyết khiến máu đổ.
Sau đó liền có chuyện bây giờ.
Đúng là nguyên chủ đẩy người, nhưng vết thương kia là kế muội tự mình làm ra.
Hơn nữa nguyên nhân cũng là do kế muội động vào đồ của cô trước.
Cho nên nguyên chủ không cảm thấy mình có làm gì sai.
Nhưng mà đại tướng quân lại không cho rằng như vậy. Ông ta cho rằng đó là lỗi của nguyên chủ rồi bắt cô quỳ gối trên nền đất đầy tuyết cho tỉnh người.
Linh Quỳnh trở lại phòng, chạy nhanh tìm đồ vật giữ ấm.
Lạnh chết ba ba.
...
Trong phòng nguyên chủ đến một cái lò sưởi cũng không có, Linh Quỳnh tự mình nhảy loạn một hồi lâu mới ấm lại.
Cô đánh giá bốn phía gian phòng, thật đơn sơ, hoàn toàn không giống một căn phòng của đích nữ đại tướng quân.
Viện này chính là chỗ hẻo lánh, vắng vẻ nhất trong toàn ngôi nhà.
Mẹ kế nói với tướng quân rằng cô chính là thích chỗ an tĩnh, cho nên mới sắp xếp cô ở tại đó.
Ngày thường chỗ này cũng không có người đi lại, dù có chuyện bất trắc gì xảy ra chắc cũng sẽ chẳng ai biết.
Ngay cả nha hoàn của nguyên chủ cũng bị mẹ kế đuổi đi từng người từng người một.
Linh Quỳnh lật tủ quần áo nguyên chủ ra, vẻ mặt thất vọng mà đóng tủ lại.
Tốt xấu gì cũng là con gái của đại phu nhân, sao có thể sống đến thảm như này chứ?
Tướng quân ghét nguyên chủ sao?
Không biết được.
Chủ yếu là do mẹ kế và kế muội làm trò, nguyên chủ cũng lại không lên tiếng cho mình nên mới dẫn tới cục diện như hiện tại.
Linh Quỳnh che cánh tay, đi đi lại lại trong phòng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu sau cô mới nhìn lại quần áo trên người mình, lại nhìn trận tuyết lớn bên ngoài, tròng mắt đen nhánh xoay tròn hai vòng.
Tiểu cô nương chậm rãi nở một nụ cười, còn không phải chỉ là giả bộ thành bạch liên hoa sao? Ba ba diễn kịch rất chuyên nghiệp a!!
...
Thư phòng.
Tần Thắng dựa vào bàn đọc sách, thỉnh thoảng đặt bút viết xuống lời phê.
Trong toàn bộ thư phòng, chỉ có tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ.
Sau một lúc lâu, Tần thắng buông bút, nhíu mày nhìn về phía ngoài cửa sổ, gọi người vào "Đại tiểu thư thế nào rồi?"
Hạ nhân cúi đầu "Đại tiểu thư...... Cô ấy đã đi về."
"Cái gì?" Sắc mặt Tần Thắng trầm xuống, "Ai cho nó trở về!"
"Đại tiểu thư nói cô ấy biết sai rồi." Hạ nhân nhanh chóng nói.
Tần Thắng mới vừa thoáng nổi lửa giận lên, lại chậm rãi áp về: "Chính miệng nó nói?"
"Đúng vậy."
Tần Thắng vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.
"Đại tiểu thư."
Tần Thắng nhìn vào phía cửa, người con gái mặc thường phục lúc này sắc mặt có chút tái nhợt, đang đứng ở ngoài cửa, ăn mặc cực kỳ đơn bạc, vai và tóc cùng bạc trắng vì tuyết.
"Cha ta ở đây sao?" Giọng nói của tiểu cô nương nhẹ nhàng truyền vào.
"Tướng quân ở......"
Tần Thắng nhìn cô gái mang theo đầy hàn khí từ bên ngoài tiến vào.
Dáng người mảnh khảnh đơn bạc kia, nhìn vào liền có thể khiến người ta sinh ra vài phần không nỡ, Tần Thắng khẽ nhíu mày.
"Biết sai rồi?" Tần Thắng nghiêm mặt, cầm một quyển sách lên đọc, không hề nhìn cô.
Linh Quỳnh nghiêng đầu "Cha, con có gì sai?"
"......" Tần Thắng bộp một cái ném sách lên trên bàn, giọng nói càng lớn hơn "Bây giờ ngươi còn chưa biết mình sai chỗ nào hả?"
"Nếu ngài nói là con đẩy Tần Tĩnh Nghi, thì đúng là con đẩy, nhưng là do cô ta tự tiện động đến di vật của mẫu thân con trước."
Tiểu cô nương tuy rằng ăn mặc đơn bạc, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp.
"Đồ vật mẫu thân để lại vốn dĩ đã không có nhiều, Tần Tĩnh Nghi còn chưa có xin phép con mà đã tự tiện động vào, con chỉ tới tìm cô ta hỏi hai câu, nổi lên tranh chấp, lúc này có chút nóng giận nên mới đẩy cô ta một cái."
Linh Quỳnh chưa đề cập đến chuyện miệng vết thương.
Chuyện đó không ai thấy, cho dù bây giờ cô phủ nhận, cũng không có ích lợi gì.
Linh Quỳnh tạm dừng, cúi đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Mẫu thân qua đời từ sớm, con không thể đến chút đồ vật mẫu thân mà để lại cũng không bảo vệ được, đó là kỉ vật duy nhất của mẫu thân a."
Bảo vệ đồ vật mẫu thân mình để lại thì tức giận một chút cũng có thể hiểu được.
Có lẽ do đề cập đến nương tử đã mất, đáy lòng Tần Thắng có chút không đành lòng.
"Vì sao lúc trước không nói?"
"Con có nói ngài cũng không nghe a, Tần Tĩnh Nghi nói gì ngài cũng tin, con làm gì có cơ hội nói."
"......"
Tần Thắng cẩn thận nghĩ lại, hình như đúng là mình còn chưa nghe cô nói gì mà đã vội vàng ra quyết định.
Lúc ấy Tần Tĩnh Nghi khóc đến thê thê thảm thảm ở bên cạnh, vệt máu trên trán lại càng bắt mắt hơn.
Linh Quỳnh cúi đầu càng thấp xuống "Nếu ngài vẫn cảm thấy là con sai thì con đây cũng không thể nói gì hơn."
Tần Thắng đứng dậy, cầm áo choàng bên cạnh khoác lên người Linh Quỳnh "Sao lại ăn mặc như thế này?"
Linh Quỳnh siết chặt mép áo choàng, ủy ủy khuất khuất mà tiếp tục cáo trạng "Năm nay phu nhân còn chưa đưa y phục mới cho con."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~