Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng cười này của Dạ Cô Tinh, cho dù là tạp âm hỗn loạn, nhưng cũng rất dễ để mọi người nghe thấy.
Âm thanh dễ nghe, mang ý châm biếm, đám người sau khi nghe thấy tiếng cười xem thường ấy thì lại bất ngờ mà trở nên yên tĩnh, bọn họ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Với tư cách là người bị thảo phạt, cô không phải là nên đóng cửa khóc lóc một trận, sau đó lại tiếp tục khóc, cuối cùng chịu không nổi áp lực của dư luận, nên tự giác xin nghỉ học sao? Sao lại giống như không có việc gì mà đứng ở chỗ này, sóng to gió lớn gì cũng không lay động được, lại còn đang… mỉm cười?!
Một đám học sinh giỏi của đại học Bắc Kinh lần đầu tiên không ai bảo ai mà cảm thấy suy nghĩ của mình thật không đủ để hiểu.
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
“Cô, cô cười cái gì?” Một nữ sinh đứng trong đám người lúng ta lung túng hỏi.
Dạ Cô Tinh dứt khoát nghiêng người dựa hẳn vào cánh cửa bên cạnh, dáng vẻ nhàn nhã ung dung, không hề có chút áp lực: “Cười cái gì sao?” Cô lặp lại câu hỏi, giống như đang chăm chú suy nghĩ.
Sau đó cô lại tiếp tục mỉm cười, ánh nhìn lạnh lẽo: “Tôi đang cười các người vô tri, bị người khác đùa giỡn xoay vòng, bị người khác lợi dụng, lại còn cho rằng bản thân chính là hiện thân của chính nghĩa.” Ánh mắt cô dịch chuyển nhìn sang cô gái vừa hỏi mình, Dạ Cô Tinh khẽ cười hỏi: “Cô nói xem có buồn cười không?”
Cô gái đó vừa đối mặt với ánh mắt của Dạ Cô Tinh, lập tức lựa chọn tránh né, bày ra dáng vẻ nhát gan sợ hãi, thật giống như đang chịu đựng sự đe dọa rất khủng khiếp.
Ánh mắt thật sắc bén…
“Cô có ý gì?!” Một nữ sinh cao gầy nhảy ra từ trong đám người lớn giọng chất vấn.
Nhưng ngoài cô ta ra thì đa số mọi người đều im lặng, cô ta khẽ nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về lời Dạ Cô Tinh nói.
Lý Đại Hoa thấy Dạ Cô Tinh chỉ nói qua loa vài câu đã nhanh chóng đảo ngược tình thế, trong lòng tức đến muốn hộc máu, gần như sắp bùng nổ. Bà ta lập tức la lối khóc lóc om sòm, vươn cái cổ già nua của bản thân mà lớn tiếng kêu gào xung quanh bốn phía.
“Các bạn học ơi, mọi người đều đến làm chứng cho tôi đi, tuy rằng tôi chỉ là một người quản lý ký túc xá, nhưng ai cũng đều có tôn nghiêm, đều không chịu khuất phục, tôi cũng vậy! Người ta vẫn hay nói ‘Phật tranh một nén nhan, người tranh một hơi thở’. Hôm nay tôi phải đi tìm hiệu trưởng nhờ ông ấy phân xử, xem thử rốt cuộc là có chuyện học sinh đánh giáo viên vô lý như này hay không!”
“Được! Không thành vấn đề! Chúng tôi làm chứng giúp bác!”
“Đúng vậy! Không thể dung túng cho tác phong không đúng đắn này được. Trường học không thể có hạng người cặn bã như vậy được!”
“Đi! Chúng ta cùng nhau đi tìm hiệu trưởng...”
Đám người này bị một câu “Tôn nghiêm”, hai câu “Không chịu khuất phục” của Lý Đại Hoa làm động lòng.
Lại nhìn thấy bà ta nói có lí, không giống như người nói dối bịa chuyện. Cả đám đông mới vừa yên tĩnh không bao lâu, bắt đầu sôi nổi lại, hào hứng giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, giống như muốn trừ hại cho đất nước.
Xem kịch đủ rồi, Dạ Cô Tinh ngáp một cái, lập tức cảm thấy mệt mỏi, thật là nhàm chán! Nội dung vở kịch thật nhàm chán, mặt mũi diễn viên thì lại đáng ghét, khiến cho cô thật ghê tởm.
Đã không còn hứng thú nữa, vậy thì tốc chiến tốc thắng thôi.
Chỉ nghe thấy cô bình thản nói: “Tôi yêu cầu mời cảnh sát xử lý vụ này.”
Một câu nói này lại lần nữa khiến cho đám đông đang sôi nổi chấn động, ngay cả Lý Đại Hoa đang vênh vênh tự đắc cũng ngẩn người ra.
“Hả?”
Không để cho đám người đang đứng đó có cơ hội phản ứng, Dạ Cô Tinh tiếp tục nói.
“Hiến pháp của nước ta cũng đã quy định rõ ràng về quyền lợi và nghĩa vụ của công dân. Trong số đó, công dân có quyền danh dự, biểu hiện chủ yếu là quyền chi phối lợi ích danh dự và quyền bảo vệ danh dự. Bây giờ, hành vi của mọi người là đang bôi nhọ danh dự của tôi, cấu thành tội phỉ báng, với tư cách là công dân Trung Quốc, tôi có quyền sử dụng quyền bảo vệ công dân của mình.”
“Do đó, tôi yêu cầu báo cảnh sát. Trước khi cảnh sát đến, tôi có quyền giữ im lặng. Bác quản lý ký túc xá kính mến, à, không… phải gọi bác một tiếng cô giáo. Cô nói có phải không?”
“Nếu các bạn học ở đây với tư cách là nhân chứng, xin các bạn hãy ở lại. Tất cả mọi người đợi sau khi cảnh sát đến, sau đó xem xem rốt cuộc ai thật ai giả tự mọi người có thể phân biệt.”
Sau khi nói một hồi, cả đám người nhìn nhau, đều là một đám sinh viên không hiểu sự đời, chẳng qua chỉ là miệng mồm nhanh nhẹn.
Vừa nghe thấy Dạ Cô Tinh muốn báo cảnh sát, thì biết là cô nói thật, bọn họ không hẹn mà nét mặt cùng lộ ra vẻ lo lắng. Suy nghĩ thật cẩn thận, bọn họ thực sự không có tận mắt nhìn thấy Dạ Cô Tinh đưa tay đẩy người, hơn nữa Lý Đại Hoa lại thích tự kiếm chuyện, nói không chừng chính là thấy người ta dễ bắt nạt, nên bà ta mới cố ý lừa gạt người ta.
Đám đông hoàn toàn tỉnh ngộ, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này là rất lớn, mọi người đều nhìn về phía Lý Đại Hoa. Chỉ thấy Lý Đại Hoa không còn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng như ban nãy nữa, cả người béo tròn như trái banh da bị xì hơi, ánh mắt né tránh, vẻ mặt trắng bệt. Rõ ràng là dáng vẻ sợ hãi thiếu tự tin. Thực ra Lý Đại Hoa vừa nghe báo cảnh sát thì trong lòng đã hoảng sợ, cả đời bà ta vừa nghe đến cục công an đã thấy sợ hãi.
Dạ Cô Tinh nhìn hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, cô rút điện thoại ra báo cảnh sát ngay tại chỗ. Đám đông vây quanh nhìn thấy tình huống có vẻ không ổn, vậy là ào ào kiếm cớ chuồn đi chỗ khác.
Thật buồn cười! Chuyện ngày hôm nay rõ ràng là do Lý Đại Hoa gây náo loạn! Bọn họ lại có thể cùng bà ta làm ầm ĩ. Nếu thật sự gọi cảnh sát, thì mấy người bọn họ nhất định sẽ bị xử lý, cho nên vẫn nên chạy đi thì hơn.
“Này! Mọi người....” Lý Đại Hoa nhìn đám đông vây quanh đang tìm đường bỏ chạy, sức lực cũng sớm đã mất đi phân nửa. Quay đầu nhìn thấy Dạ Cô Tinh đang để điện thoại bên tai, bà ta nhanh chóng nhào tới, làm ra dáng vẻ như muốn cướp, lại bị Cô Tinh nghiêng mình nhanh nhẹn tránh né. Đầu của Lý Đại Hoa đụng phải cửa ký túc xá, lập tức hoa mắt chóng mặt, lại nhớ đến việc báo cảnh sát, nhanh chóng té nhào đến trước mặt Dạ Cô Tinh....
“Bà cô của tôi ơi, tôi xin cô! Đừng báo cảnh sát! Đừng báo cảnh sát! Tôi quỳ xuống dập đầu với cô, dập đầu với cô...”
Dạ Cô Tinh nhanh chóng lùi về sau một bước, chậm rãi cất điện thoại vào. Thực ra, cô căn bản không có gọi điện, chỉ giả vờ vậy thôi, không ngờ lại dọa cho Lý Đại Hoa sợ như vậy!
“Cầu xin cô, đừng báo cảnh sát, tôi... tôi sai rồi! Tôi đáng chết, tôi nói bậy nói bạ, hắt nước bẩn lung tung, vu khống người khác. Tôi không phải người tốt... tôi biết sai rồi, xin cô ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát…”
Tự nói từng câu tự trách mắng mình, xem ra thật sự bị dọa sợ rồi.
“Lần này tôi không tính toán với bà, nếu bà cảm thấy tôi dễ bắt nạt, hay là muốn trả thù, thì đừng trách tôi...”
Lý Đại Hoa liên tục xua tay: “Không không không, tôi không dám nữa, thật không dám nữa...”
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Vốn cho rằng là gặp được một quả hồng mềm, không ngờ lại đá phải một khối sắt! Lý Đại Hoa hối hận muốn chết, lại còn bị hành động của Dạ Cô Tinh làm cho hoảng sợ, nào còn dám nghĩ đến việc trả thù. Nói thẳng ra bà ta là người mềm nắn rắn buông. Bạn mạnh thì bà ta sẽ yếu, bạn yếu thì bà ta sẽ mạnh, thậm chí còn có thể trèo lên đầu bạn làm xằng làm bậy. Nhưng bà ta nhớ là Dạ Cô Tinh trước đây không phải như vậy...
“Bà tìm tôi có việc gì sao?”
“Hả? Ờ... dười... dưới lầu có một người, nói là tìm cô có việc.”
Dạ Cô Tinh thay quần áo xong, nhìn bản thân trong gương, gật đầu hài lòng. Bởi vì gặp vấn đề về kinh tế, đa số quần áo của cô đều mua ở sạp hàng vỉa hè. Áo thun mười mấy hai mươi mấy tệ, quần jeans ba mươi tệ một cái, đều được mua ở chợ đêm hay những sạp hàng giá rẻ ở vỉa hè. Nhưng mà bản thân cô lại rất sạch sẽ. Tuy là quần áo chất lượng tầm thường, kiểu dáng bình thường, nhưng luôn được cô giặt sạch, sau đó xếp ngay ngắn vào tủ quần áo.
Mỗi lần Lăng Tuyết nhìn thấy quần áo Dạ Cô Tinh gọn gàng sạch sẽ đều bĩu môi xem thường, không rõ khen hay chê mà nói: “Cô Tinh, tủ quần áo của cậu đúng là gọn gàng! Xem ra, ít quần áo cũng có cái tốt của việc ít quần áo nhỉ!”
Mà Dạ Cô Tinh cũng không tức giận, chỉ mỉm cười, sau đó bỏ đi. Thực ra tính cách của Dạ Cô Tinh thuộc dạng trầm lặng, hiền như khúc gỗ, luôn thờ ơ không quan tâm đến nhiều việc. Bởi vì không quan tâm cũng không để ý, không để ý thì sẽ không để bụng, không để bụng cho nên cũng không tức giận.