Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Thanh tỷ
Thành phố Z, trong phòng thí nghiệm lạnh như băng dưới đất có một cô gái toàn thân xícɦ ɭõa đang nằm trên giường. Tóc cô bị cạo sạch, trên người cắm đầy ống nghiệm, thậm chí trên đầu cũng cắm hai cái ống dẫn to bằng cánh tay người trưởng thành. Toàn thân cô gái phủ đầy vết thương xanh tím.
Phòng thí nghiệm thuần trắng, nhưng ở trong mắt Tần Nhất lại là nơi bẩn nhất. Cô...thật sự chỉ mong được giải thoát.
"Tích." Cửa được mở ra, một nữ sinh mặc bộ váy liền thân màu trắng tiến vào, theo sau là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng.
"Chị, hôm nay em đến muốn nói cho chị biết một tin tức tốt." Tần Kiều Kiều nhìn vẻ mặt chết lặng của Tần Nhất, tay vuốt vuốt sợi tóc dài trước ngực tiếp tục nói: "Cha sắp trở thành người nắm quyền của khu viện trợ thành phố Z, chuyện này may mà có sự vô tư dâng hiến giúp đỡ của chị."
Tần Kiều Kiều thấy Tần Nhất không có phản ứng, cô ta mỉm cười: "Đúng rồi chị, Trịnh Trọng sắp kết hôn với em, nhưng sợ là em không thể mời chị uống rượu mừng được rồi. Dù sao cha và Trịnh Trọng cũng chán ghét chị như vậy mà."
Trong mắt Tần Nhất tràn đầy hận ý, cô vùng vẫy, không cam lòng gào lên.
Ánh mắt Tần Kiều Kiều trở nên ôn nhu: "Ai ya, chị muốn nói cái gì cơ? A, em quên mất chị không thể nói chuyện được nữa."
Tần Nhất tiếp tục giãy giụa, mắt phượng nhiễm đỏ, hận ý ngập trời.
Tần Kiều Kiều nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tần Nhất thì cười lớn: "Tần Nhất, chị là dị năng giả song hệ băng lôi thì thế nào? Kết quả không phải vẫn bị cha vứt bỏ, ngay cả Trịnh Trọng cũng không cần chị sao. Em mới là tiểu thư chân chính của Tần gia, chị chẳng qua chỉ là một nghiệt chủng!" Hai con ngươi của Tần Kiều Kiều hiện lên sự điên cuồng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên cực kỳ vặn vẹo: "Hôm nay em sẽ lấy đi hạch dị năng trong đầu chị. Chị yên tâm, dị năng của chị rất nhanh sẽ là của em."
Nói xong, Tần Kiều Kiều ra hiệu cho bác sĩ Lâm đang đứng phía sau lưng. Bác sĩ Lâm ung dung đi tới trước mặt Tần Nhất, trên khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ tràn đầy sự say mê cuồng nhiệt. Anh ta cầm lấy dao giải phẫu, từng chút từng chút một rạch đầu Tần Nhất ra, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc nào đó.
Tần Nhất cảm thấy vô cùng đau đớn, cô hận, thật sự rất hận! Hận Tần Kiều Kiều, hận Trịnh Trọng, hận những người đã lừa gạt cô, nhưng càng hận sự ngu ngốc của bản thân.
Nếu như có thể quay lại, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người bọn họ!
Tần Nhất cảm nhận được ý thức của mình đang dần dần tiêu tán, bên tai mơ hồ còn nghe thấy được tiếng cười điên cuồng của Tần Kiều Kiều. Cô, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
"Ai cho mày tới đây, cút."
"Tần gia bọn tao không chào đón mày, cút mau."
"Mày là phế vật, tại sao mày lại là con gái? Tại sao mày không thể khiến cho anh ấy đến gặp tao!"
"Hừ, đồ con riêng, bọn tao không chơi với mày. Mẹ của mày là hồ ly tinh, mày là tiểu hồ ly tinh."
Đầu Tần Nhất đổ đầy mồ hôi. Không...không phải, cô không phải, cô không phải! Tại sao ai cũng đều không cần cô?
Tần Nhất bỗng từ trên giường ngồi bật dậy, hai mắt mở to, há mồm thở dốc. Nhìn gian phòng quen thuộc trước mắt, Tần Nhất ngây ngẩn cả người. Cô vội nhìn về phía đầu giường, chỉ thấy thời gian ghi chú trên lịch là ngày 1 tháng 7 năm 2012. Cô trọng sinh, trọng sinh về nửa tháng trước trước khi tận thế buông xuống.
Cô cười như điên, vừa cười vừa khóc lớn. Nước mắt liên tục thi nhau rơi xuống như mưa, dường như muốn phát tiết ra ngoài toàn bộ sự oan ức tủi thân và không cam lòng của mình. Không biết đã khóc bao lâu, khi Tần Nhất một lần nữa mở mắt ra, nước mắt đã ngừng, có cũng chỉ là nụ cười có chút vặn vẹo. Khóe miệng cô khẽ cong lên, toàn thân tản mát ra lãnh ý cùng sát khí, giống như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra.
Tần gia, Trịnh gia, bác sĩ Lâm, các người chuẩn bị xong chưa? Tần Nhất đã trở về rồi.
Tần Nhất đứng dậy, cô kìm nén hận ý của bản thân, đi về phía phòng tắm. Nhìn người trong gương dinh dưỡng không đầy đủ, gầy yếu thấp bé, hơn nửa khuôn mặt bị tóc mái dài che khuất, khóe miệng chợt hiện lên sự chế giễu. Cô vén tóc mái lòa xòa trước mắt ra sau, trong nháy mắt liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng nước da lại vàng sạm.
Tần Kiều Kiều ghét nhất ai có khuôn mặt xinh đẹp hơn cô ta. Tần Nhất còn nhớ rõ năm cô mười tuổi, Tần Kiều Kiều với hai mắt rưng rưng, nhu nhược nhìn cô, tủi thân nói: "Chị, người khác đều nói chị xinh hơn Kiều Kiều, Kiều Kiều cảm thấy rất buồn."
Khi đó, Tần Nhất thật lòng coi cô ta là em gái mình mà yêu thương. Vì muốn làm cho cô ta vui vẻ mà đã để kiểu đầu mái dài, lấy tóc che đi khuôn mặt mình, vừa che chính là sáu năm.
Từ khi Tần Nhất bắt đầu có thể ghi nhớ sự việc thì đã biết mình không có cha. Cô, mẹ và bà ngoại sống nương tựa vào nhau. Mẹ cô rất ghét cô, lúc nào cũng vừa đánh vừa mắng, chỉ có bà ngoại là yêu thương bảo vệ cô. Bà ngoại là ánh mặt trời duy nhất của Tần Nhất cô.
Năm cô được năm tuổi, mẹ cô dẫn cô đến một ngôi nhà vô cùng đẹp. Trong nhà có một chú vẻ mặt rất lạnh lùng, một dì cười đến rất khó coi, còn có một cậu bé vô cùng tức giận đứng từ xa nhìn cô và một bé gái có bộ dáng xinh đẹp ngọt ngào.
Mẹ nói cho cô biết chú đó là cha cô, anh trai và em gái. Cô lúc đó vô cùng vui sướng, cô cũng có cha, thật tốt. Nhưng thứ cô nhận lại được cũng chỉ là sự chán ghét và những tiếng trách mắng của bọn họ.
Cô và mẹ ở trong một ngôi nhà xinh đẹp khác, nhưng người đàn ông được gọi là cha kia của cô chưa từng đến thăm cô. Mẹ cô...càng ngày càng đánh chửi cô thậm tệ hơn. Năm mười tuổi, bà ngoại và mẹ cô lần lượt qua đời. Người đàn ông kia không thể không đón cô về nhà ông ta, lúc đó cô cực kỳ vui vẻ. Nhưng thứ cô nhận được cũng chỉ là sự thờ ơ lãnh đạm không thèm ngó ngàng tới của bọn họ.
Khi đó chỉ có Tần Kiều Kiều nguyện ý nói chuyện với cô, cô ngay lập tức liền thích người em gái hiền lành xinh đẹp này của mình. Chuyện gì cô cũng đều thuận theo em gái, ngay cả việc che đi khuôn mặt mình. Có cậu bé bắt nạt Kiều Kiều, cô sẽ là người thứ nhất xông lên. Vì em gái, cô che giấu thực lực của bản thân, cam chịu đội sổ, cũng tự nguyện dọn ra khỏi Tần gia.
Thậm chí khi tận thế buông xuống, cô thức tỉnh được dị năng hệ thủy, ra sức bảo hộ Tần gia. Cô cho rằng nhóm người cha Tần sẽ từ từ tiếp nhận cô, kết quả sau khi nhóm người cha Tần thức tỉnh dị năng thì lại xa lánh cô. Cô cho rằng là do bản thân mình làm chưa đủ tốt, vì thế liều mạng gϊếŧ zombie, nâng cấp dị năng hệ thủy thành dị năng hệ băng.
Sau khi đến khu cứu viện của thành phố Z, mỗi ngày cô đều ra ngoài tiếp nhận nhiệm vụ, vì muốn để cho người Tần gia có thể sống tốt. Trong một lần làm nhiệm vụ, cô thức tỉnh dị năng hệ lôi. Biết cha Tần muốn lên nắm quyền, cô gắng sức phát triển mạnh thế lực. Nhớ có cô là song hệ dị năng giả nên có rất nhiều người tài ba nguyện ý đi theo, nhưng cô đều giao người cho cha Tần.
Về sau, bác sĩ Lâm từ Kinh Đô tìm đến, yêu cầu nghiên cứu dị năng giả thức tỉnh dị năng trong thời kỳ đầu. Người em gái mà cô tín nhiệm nhất lại đánh cô ngất xỉu rồi tặng cô cho bác sĩ Lâm. Sau đó, mỗi ngày cô đều nhận hết đủ loại giày vò hành hạ, còn em gái tốt của cô mỗi ngày đều đến thăm cô, từng chút từng chút đánh nát ảo tưởng tốt đẹp 20 năm qua của cô.
"Chị nghĩ tôi rất thích chị sao, chẳng qua là tôi muốn đùa giỡn chị thôi."
"Một đứa con gái riêng như chị, chị cho rằng cha sẽ tiếp nhận chị à, đúng là nằm mơ."
"Cha chẳng qua là muốn lợi dụng chị để chị trải sẵn đường cho Tần gia chúng tôi, đưa chị cho bác sĩ Lâm cũng là chủ ý của cha."
"Ha ha, chị biết tại sao cha, thầy cô và đám bạn học chán ghét chị như vậy không? Bởi vì tôi thường xuyên ở trước mặt bọn họ nói xấu chị, thanh danh của chị chính là do tôi hủy."
"Chị đúng là một người đáng thương. Tôi mới là Đại tiểu thư Tần gia, chị chỉ là một nghiệt chủng, tất cả mọi thứ của chị đều là tôi bố thí cho chị đó."
Nhớ lại những chuyện cũ, sự lạnh lẽo trong mắt Tần Nhất càng sâu. Người đáng thương...cô ngược lại muốn nhìn một chút, đời này rốt cuộc ai mới là người đáng thương đây.
Tần Nhất cầm lấy khăn lông khô lau đi những giọt nước trên người, chợt phát hiện trên vai phải của cô có một đóa hoa mạn đà la diêm dúa lòe loẹt màu đen to như nắm đấm trẻ con. Cô không nhịn được sờ nhẹ lên nó.
Đóa hoa này xuất hiện lúc nào? Kiếp trước cô không hề có nó.