Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thật xin lỗi ngài Lãnh, do thời gian gần đây có chút bận rộn, thiếu chút nữa tôi đã quên mất không giao món quà nhỏ này giao cho ngài."
Vưu Ngọc cười trừ một tiếng. Thật lòng cô ta luôn thấy bất mãn trước những hành động của Lãnh Duệ, cố ý không đem đồ tới luôn mà đợi tận nửa năm sau mới chịu giao ra.
Lãnh Duệ cầm máy phát nhạc trong tay, lông mày nhăn lại. Thời gian Đường Quả rời đi, chất lượng giấc ngủ của hắn giảm sút hẳn.
Hắn cũng đã tìm đến vài cô gái khác, mong họ có thể thoả mãn hắn bằng giọng hát. Nhưng không, ngay chỉ với câu hát đầu tiên, hắn đã không chịu nổi mà đem mấy người kia đuổi ra ngoài. Cuối cùng, không có cách nào khác phải phân phó thuộc hạ download các bài hát của Đường Quả xuống, mỗi tối đem ra nghe mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
"Đây là cái gì?"
"Đây là quà mà Tiểu Quả muốn tôi đưa cho ngài. Lúc giao cho tôi, em ấy có nói Lãnh tiên sinh giấc ngủ thường không sâu, sợ ngài sẽ ngủ không ngon nên mới nhờ đến tôi."
Vưu Ngọc xấu hổ cười: "Sau lại bận rộn quá, tôi đã quên mất việc phải mang món đồ này đến giao ngài."
Lãnh Duệ nhận lấy máy nghe nhạc, rồi tuỳ tiện ném sang một bên. Thấy hành động của ngài Lãnh như vậy, Vưu âm thầm bất mãn chiếu, biết thế cô ta đã không thèm mang món đồ này tới rồi.
Đường Quả nhà cô là người con gái tốt như vậy, mà vị đại gia trước mặt này năm lần bảy lượt lật mặt. Khi muốn cô đến thì cô bé ấy phải đến. Lúc đuổi đi thì lãnh khốc vô tình, thật uổng phí tâm tư một người tốt. Sớm biết vậy, cô ta quăng luôn cái máy này đi, xin lỗi nhưng ngài Lãnh không xứng được cầm món quà này.
"Gần đây cô ta đang làm gì?"
Im lặng một lúc lâu sau, Lãnh Duệ mới lên tiếng hỏi thăm tình hình.
"Em ấy sao? Hiện tại là vội vàng viết lời bài hát, sau thành công của đợt một, chúng tôi đang chuẩn bị ra mắt album mới. Lịch trình có chút gấp gáp tại cuối năm sẽ tổ chức một buổi liveshow."
Vưu Ngọc khóe miệng hiện nụ cười vui vẻ: "Tiểu Quả là một cô bé chăm chỉ và đầy tham vọng. Dù tuổi còn nhỏ nhưng thực lực không tồi, không thua kém bất cứ vị tiền bối đi trước nào. Sang năm, em ấy còn muốn phát triển thêm ở thị trường nhạc nước ngoài, nên càng phải nỗ lực. Vốn dĩ dáng người đã rất nhỏ bé, nay vì mục tiêu vươn ra quốc tế mà càng trở nên gầy gò."
"Tuy rằng có Trần đạo diễn hỗ trợ, nhưng Tiểu Quả vẫn tương đối đen đủi, tài năng của em ấy càng cao, lượng người muốn ngáng chân càng nhiều.
Vưu Ngọc vẻ mặt lo lắng, nói tiếp: "Để tôi kể cho ngài chuyện ngày hôm qua, nếu không phải Đường Quả thông minh phát hiện đồ uống có vấn đề, nếu không giọng hát sẽ bị người ta hủy hại."
Nghe thấy cái này tin tức, bàn tay vịn trên ghế của Lãnh Duệ đặt nhịn không được căng thẳng. Siết chặt lấy tay vịn, hắn cố tỏ ra thật bình tĩnh.
"Ở buổi họp mặt fan lần trước, còn có người trong ekip nhận hối lộ của ai đó và đem váy Đường Quả phá hỏng. May mắn đã sớm bị phát hiện, nếu không xuất hiện trước mặt fan với bộ váy rách sẽ vô cùng mất mặt."
"Thậm chí khi cùng tổ chế tác chỉnh sửa lời cho bài hát mới mới còn bị người ta lựa chọn góc độ, chụp hình nhằm tung tin đồn xấu. Không hiểu sao rất nhiều người muốn kéo em ấy xuống, luôn tìm cách quy chụp bị bao nuôi. Trong vụ scandal nửa năm trước cũng vậy, em ấy bị dân mạng chụp mũ là đi cửa sau với đạo diễn Trần để giảnh được vị trí ban giám khảo danh dự."
Vưu Ngọc lòng còn sợ hãi: "Lần ấy cũng thật ủy khuất cho đạo diễn Trần. Rõ ràng hai người họ có mối quan hệ bạn bè trong sáng, đang làm nhạc cũng thành tình tứ nơi trường quay. May mắn làm sao cậu ấy không ngại việc bị kéo xuống vũng nước bẩn, thậm chí còn đề nghị giúp đỡ. Cả ekip chúng tôi vô cùng biết ơn, nếu không nhờ ngài ấy lên tiếng hộ, giả vờ như cậu ấy và Đường Quả hẹn hò nửa năm nếu không doanh thu album đầu tay coi như xong."
Vưu Ngọc nói xong, liền cảm nhận thấy tâm trạng Lãnh Duệ có điểm không thích hợp.
"Lãnh tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?"
"Không có."
Khi Vưu Ngọc vừa rời đi, Lãnh Duệ cầm lấy máy nghe nhạc, bật lên.
Tức khắc, trong văn phòng của ngài chủ tịch vang lên những giai điệu mềm mại, ngọt ngào. Phảng phất như người con gái này đang ngồi đâu đó quanh văn phòng này.
Nghe âm thanh của người con gái đã ám ảnh hắn suốt bao ngày dài, tâm trạng của Lãnh Duệ bình tĩnh lại. Hắn bắt đầu nhớ lại về những người con gái đã từng ở bên hắn, chỉ có Đường Quả mới là người có thể kìm hãm con thú đang phẫn nộ trong lòng hắn. Có lẽ, cả đời này hắn sẽ không tìm được người nào tốt hơn cô.
"Lập tức mang cho tôi tài liệu ghi lại những việc xảy ra trong nửa năm của Đường Quả."
"Vâng thưa ngài."
Đúng hôm ấy, Trần Việt Sinh nhận được cuộc điện thoại đến từ Lãnh Duệ.
"Cậu như thế nào lại gọi điện thoại riêng đến cho tôi?"
Trần Việt Sinh thực sự kinh ngạc: "Có phải lại phát hiện một tài năng mới phải không? So với Tiểu Quả càng tốt hơn sao?"
Nghe được danh xưng thân mật như vậy, đáy mắt Lãnh Duệ không khỏi xẹt qua một tia sát ý.
"Nửa năm."
Không chút để ý âm điệu truyền ra tới, Trần Việt Sinh chỉ để ý hai chỉ mà Lãnh Duệ dùng với hắn, nhát mắt đã minh bạch ý nghĩa của những chữ này.