Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: socola sữa
Beta: soda chanh
Trong lúc đợi món ăn mang lên, Phồn Tinh rốt cuộc mới đưa mắt nhìn Thích Thịnh.
Đôi mắt hắc bạch phân minh của tiểu cô nương nhìn qua thấu triệt vô cùng, thời điểm nghiêng đầu, trong ánh mắt hiện lên sự non nớt hoàn toàn không hợp với tuổi, vừa nhìn khiến cho người khác cảm thấy..
Không phải người bình thường.
Thích Thịnh cười lạnh một tiếng, vô cùng xem thường, "Thích Hà, mày đừng nói với tao rằng mày đang ở chung cùng với một đứa ngốc nha, khẩu vị của mày không ngờ lại nặng như vậy? Hay là vì biết mình là một đứa rác rưởi, một phế vật, cho nên liền tự mình sa ngã?"
Hắn quả thực là buồn cười muốn chết, đây quả thật là là nghìn tính vạn tính cũng không tính toán được, Thích Hà vậy mà lại ở cùng với một đứa thiểu năng trí tuệ!
Ha ha ha!
"Bất quá nói cho cùng ngươi ở cùng với cái loại ngốc tử này kỳ thật cũng rất xứng đôi nha. Ngươi là rác rưởi, cô ta lại là một đứa phế vật, hai người các ngươi vừa vặn có thể sống nương tựa lẫn nhau."
"Con mẹ nó ngươi nói cái gì?" Thích Hà bạo phát.
Mắt thấy là đã muốn đá văng ghế đứng dậy đánh nha với Thích Thịnh một trận.
Kết quả không có thể đứng lên.
Lão đại không biết lúc nào, yên lặng vươn tay ra, cầm lấy tay Thích Hà.
Cái lực đạo kia..
Các bạn trẻ à, các ngươi có biết cái gì gọi là tuyệt vọng hay không?
Chính là khi ngươi bị một bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm nắm lấy, sau đó hoàn toàn không rút ra được, thậm chí căn bản không thể động đậy, đấy được gọi là tuyệt vọng!
"Không thể, trước mặt mọi người, bắt nạt người khác.." trong miệng tiểu ngốc tử
Vẫn còn thịt chưa nhai xong, cho nên chỉ có thể nói chuyện một cách đứt quãng.
Có lẽ là bởi vì chỉ số thông minh thấp, dung lượng não không đủ lớn, cho nên có đôi khi Phồn Tinh đặc biệt trục. ()
Đối với một số nguyên tắc thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu mình, lão đại quả thực là chấp hành vô cùng kiên định, hơn nữa là vô luận lúc nào cũng không chịu đánh vỡ.
Không thể trước mặt mọi người bắt nạt người khác.
Hiện tại trong lòng Thích Hà, có một loại dự cảm bất tường.
Không biết vì cái gì, hắn lại nhớ tới sáng sớm kia lúc vẫn còn đang trong văn phòng lão sư ngữ văn ở trường bắt hai con rắn..
Thích Hà bị cưỡng ép đè nặng nên không thể động đậy, sau khi Thích Thịnh tố khổ chế ngạo một phen thì nôn nóng trong lòng ngày càng lớn.
Có cảm giác đánh một quyền vào bông.
Được rồi, chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi.
Hắn không nên lãng phí thêm thời gian ở trên người Thích Hà nữa.
Vì vậy dương dương đắc ý mà xoay người rời đi.
Phồn Tinh giữ im lặng, đôi mắt hạnh không chớp mắt nhìn theo bóng lưng Thích Thịnh, sau đó lặng yên không một tiếng động đi theo..
Thích Hà chỉ là đi tính tiền một chút thôi, liền phát hiện tiểu ngốc tử kia đã đi thật xa!
Ngọa tào!
Cô lại muốn làm gì?
Thích Hà tranh thủ thời gian chạy qua.
Phồn Tinh tiện tay nhặt một cái túi nhựa trên mặt đường, rõ ràng thời điểm mới đầu đi theo Thích Thịnh vẫn còn chậm rì rì.
Kết quả, ngay tại thời điểm Thích Thịnh đi qua một con hẻm tối đen như mực thì tiểu ngốc tử kia vốn đang đi rất chậm lại dùng cái xu thế nhanh như chớp mà xông tới.
Dáng người thoăn thoắt kia, hiển nhiên chính là một con báo con!
Thích Hà cách thật xa, tận mắt nhìn thấy tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia nhảy lên, rồi từ phía sau lưng Thích Thịnh đem hắn đánh gục lên trên mặt đất.
Sau đó, động tác đặc biệt lưu loát, thừa dịp Thích Thịnh còn chưa kịp phản ứng mà dùng túi nilon kia chụp lên đầu hắn!
Tiếp theo chính là một trận cuồng đánh!
Thực xin lỗi, hắn cảm thấy hắn vừa rồi chính là làm kiêu.
Chứng kiến Thích Thịnh giãy dụa trên mặt đất, hắn đột nhiên giống như thấy được tuyệt vọng, lại giống như lĩnh ngộ thứ gì đó lên một tầng cao mới.
Hắn vừa rồi sao mà được gọi là tuyệt vọng chứ?
Chỉ có như cái loại này bị ấn cọ xát trên mặt đất, từng quyền đánh thẳng vào thịt, nhưng lại không thể động đậy, mới được gọi là tuyệt vọng đi?
Thời điểm đầu, Thích Thịnh còn có âm thanh.
Gào khóc kêu thảm thiết.
Sau đó, thanh âm liền yếu đi.
Còi báo động trong nội tâm Thích Hà vang lên, nghĩ một chút liền biết tiểu ngốc tử ra tay rất tàn nhẫn, lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi--.
* * *
Thích Hà: Ngay từ đầu, ta vẫn cho rằng mình là lão đại, sau lại phát hiện kỳ thật ta chỉ là một tiểu bạch kiểm do lão đại nuôi..
Phồn Tinh nghiêm trang. Jpg: Không, là Tiểu Hoa Hoa.
Thích Hà: . (kỳ thật, hắn tình nguyện làm tiểu bạch kiểm, dù sao Tiểu Hoa Hoa cũng không tốt hơn chút nào)
(tấu chương xong)