Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Minh Triệt phát hiện, tâm trạng của gia chủ rất không tốt, khuôn mặt giống như sát thần mặt đen, hơi lạnh túa ra, khiến cho người khác lòng bàn chân lạnh ngắt, giống như, hiện tại…
“...... Gia chủ, trên đây là tình hình kinh doanh của sản nghiệp nhà họ An ở thủ đô ba năm gần đây, liên quan tới nửa năm cuối, ý tưởng của chúng ta là tiến quân vào ngành tài chính, liên kết với phố Wall ở Mỹ, từ cổ phiếu, chứng khoán, các quỹ tiền tệ tới tay, gia chủ, ý anh như thế nào?”
Người phụ trách An thị ở thủ đô, là một người đàn ông trung niên thân thể hơi béo, thật vất vả lắm mới căng da đầu nói xong, lau mồ hôi lạnh, khó khăn kéo ra được một nụ cười, ánh mắt sợ hãi tìm tòi nhìn về phía người đang ngồi trên cao.
Đôi mắt màu đen thâm thúy của An Tuyển Hoàng, lạnh lẽo như nước, hai cánh môi mỏng mím lại thành một độ cong cương nghị, im lặng, không nói chuyện.
Người phụ trách nơm nớp lo sợ, mồ hôi lạnh lăn xuống từ khuôn mặt to béo của ông ta, “Gia, gia chủ?”
“......”
Tất cả mọi người nhìn nhau, không khí căng thẳng như đang đi trên băng mỏng.
Thiên Tử giận dữ, ngã xuống trăm vạn người, máu chảy thành sông. Bọn họ không muốn làm bia đỡ đạn đâu!
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Minh Triệt, Minh Triệt ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở: “Gia chủ, giám đốc Hoàng đang đợi câu trả lời của anh đấy ạ.”
Đôi mắt màu đen của An Tuyển Hoàng lóe lên, đồng tử thu nhỏ lại, sau đó tầm mắt đảo qua người đàn ông kia, nặng nề mở miệng nói, “Theo lời ông nói mà làm.”
Phù -- Trái tim treo lơ lửng trên cao của giám đốc hoàng lúc này mới được thả xuống.
Sau đó, một người đàn ông khác đứng dậy, “Gia chủ, người trong nhà họ An từ các nơi trên thế giới đã bắt đầu lục tục trở về đảo, bà chủ đã bắt tay chuẩn bị bữa tiệc giao thừa năm nay, gửi về phòng tài vụ bản dự toán 50 triệu đô, chuyện này......”
Thực ra, ông ta cũng rất khó xử, dự toán bữa tiệc giao thừa những năm qua chưa bao giờ vượt quá 30 triệu, nhưng năm nay......
Bà chủ lại là mẹ của gia chủ, ông ta nhẹ không được nặng cũng không xong, cảm thấy vô cùng khó xử.
Rầm --
Tất cả mọi người toàn thân chấn động, nhìn thấy vị ngồi trên cao kia đập bàn đứng dậy, trực tiếp bỏ lại một câu, “Mười triệu. Tan họp.” Sau đó, trầm mặt, trực tiếp rời đi.
Không có cô ở bữa tiệc giao thừa, tẻ nhạt vô vị, không làm cũng được!
Người báo cáo sững sờ, trong lòng không ngừng kêu khổ, xong rồi xong rồi, từ 50 triệu mà chỉ còn lại mười triệu, khoản chi thấp nhất trong lịch sử luôn đó, Kỷ Tình bên kia, ông ta cũng không tiện trả lời......
“Khụ khụ.....” Minh Triệt nhanh chóng đứng ra chủ trì đại cục, “Cuộc họp ngày hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người tự quản lý nghiệp vụ của mình, tranh thủ năm sau vì An thị tạo ra lợi ích lớn hơn nữa!”
......
Lúc Dạ Cô Tinh trở về biệt thự, An Tuyển Hoàng chưa về, nhìn gian phòng trống rỗng, cô lại cảm thấy không biết làm thế nào.
Thì ra nơi nào không có người đàn ông kia, cho dù rộng rãi, sáng sủa, tráng lệ tới đâu, cuối cùng cũng không phải là nơi cô muốn trở về.
Cô buồn bực mà ray ray trán, cô không biết đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay cô cau mày, mỏi mệt ngồi xuống ghế sô pha.
Thím Vinh cười híp mắt bưng một ly sữa bò từ phòng bếp ra, “Cô chủ, cô có mệt không? Uống ly sữa nóng, có thể giảm bớt mệt nhọc.”
Dạ Cô Tinh càng nhíu chặt chân mày, phất tay một cái, “Hôm nay tôi không muốn uống.”
Trước đây, cô còn có thể giả vờ giả vịt, qua loa cho xong chuyện, nhưng bây giờ, cô không có tinh thần sức lực như vậy, cũng không có kiên trì đó.
Ánh mắt Thím Vinh hơi lóe lên, cười đến càng hiền lành đôn hậu, tiếp tục tốt bụng khuyên bảo, “Cô chủ, ta xem trên TV nói, sữa bò nóng sẽ hỗ trợ thai nhi phát triển, cung cấp những dinh dưỡng cần thiết......”
Choang --
Âm thanh vỡ vụn của cốc thủy tinh vang lên, trên sàn nhà trơn bóng rải rác những mảnh thủy tinh vỡ vụn, Thím Vinh cảm thấy vô cùng chấn động!
Dạ Cô Tinh đứng lên, ưu thế chiều cao khiến cho cô có thể hưởng thụ cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh, “Lẽ nào tôi nói không đủ rõ ràng? Được, vậy tôi lặp lại lần nữa, tôi, không, muốn, uống! Nghe rõ chưa?!”
“Nghe, nghe rõ......” Thím Vinh tay chân luống cuống, buông xuống mí mắt che đi vẻ phẫn hận dấu trong đáy mắt, vội vội vàng vàng xin lỗi, “Cô chủ, xin lỗi...... tôi, tôi không cố ý......”
Hít sâu một cái, Dạ Cô Tinh nở nụ cười quỷ quyệt, “Thím Vinh, đừng nên quên bổn phận của bà, một số chuyện quá giới hạn, có gan làm, thì phải có lá gan gánh chịu hậu quả.” Nói xong, cô nhìn thật sâu vào mắt bà ta, rồi quay người đi vào phòng ngủ.
Trong lòng thím Vinh chợt cảm thấy sợ hãi, một luồng cảm giác khủng hoảng không tên bao phủ toàn thân, bà ta cảm thấy lời nói này của Dạ Cô Tinh có ý gì đó.
Lẽ nào cô đã phát hiện ra điều gì?
Không, sẽ không đâu...... bà ta và bà chủ đã sắp xếp không chê vào đâu được, nếu như Dạ Cô Tinh sớm phát hiện, vì sao không có chút hành động nào, hơn nữa mỗi ngày sữa bò bà ta đưa vào phòng ngủ đều được uống sạch, mép cốc thủy tinh còn có vết son môi, không giống như là giả vờ.....
Chắc chắn là ngày hôm nay tâm trạng cô không tốt, mà bản thân bà ta chỉ là xui xẻo va đúng lưỡi dao thôi! Chắc chắn là như vậy!
Dạ Cô Tinh chỉ là đang nhắc nhở thân phận tôi tớ của bà ta, nhắc nhở bà ta không được phép ngỗ nghịch gia chủ mà thôi!
Hứ -- Hồ ly tinh thấp hèn, vậy mà dám coi mình là nữ gia chủ của cái nhà này rồi hả?! Dám lên mặt với bà ta, chờ cho tới khi đứa bé không còn, xem cô ta còn hung hăng được nữa không! Hừ!
“Thím Vinh, đã xảy ra chuyện gì sao?” Âm thanh nhàn nhạt của Nguyệt Vô Tình từ phía sau nhẹ nhàng truyền đến, bà ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt hung ác của mình, giả vờ chịu oan ức, lau lau khóe mắt bị bà ta cưỡng ép nặn ra giọt nước mắt.
Giọng nói vô cùng kính cẩn, “Nguyệt hộ pháp, tôi, tôi không sao......”
Hai mắt xanh biếc sâu thẳm như đại dương mênh mông, Nguyệt Vô Tình khẽ vuốt cằm, “Vậy bà xuống làm việc đi.”
“À...... Vâng.”
Vốn cho rằng dáng vẻ oan ức này của mình sẽ khiến cho Nguyệt Vô Tình tò mò, mở miệng dò hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, kịch bản bà ta đã chuẩn bị xong, không ngờ anh ta lại hời hợt như vậy, bỏ qua không hỏi han gì.
Khuôn mặt thím Vinh ngượng ngùng lui ra, thầm nghĩ người này quá khó dự đoán.
Dạ Cô Tinh sau khi trở lại phòng ngủ thì bắt đầu xếp hành lý, lần này hành trình đi thành phố Z cô có hai thân phận, bề ngoài, cô là người dẫn đầu đội tuyển của trường Đại học Bắc Kinh tham gia cuộc thi Vật lý toàn quốc, nhưng thân phận ngầm là, “cậu Dạ” đương gia của Dạ Xã!
Khi mới bắt đầu cô còn lo lắng thân phận của mình sẽ bị bại lộ, đã định để Đàm Hào đứng ra, còn mình cải trang thành đàn em, xen lẫn trong đó, tìm tòi hư thực, nhưng dù sao không phải là người có máu mặt, không khỏi hơi làm mất mặt chủ nhà.
Cũng may, Anh Tử Lạc xuất hiện đúng lúc, tay nghề hóa trang xuất thần nhập hóa, dựa theo yêu cầu của cô làm một khuôn mặt của một người đàn ông, làm giả thêm hầu kết là tốt rồi.
Còn quần áo của “cậu Dạ”, Vu Sâm sẽ lo vụ này, vì thế, công tác đóng gói hành lý của Dạ Cô Tinh được giảm bớt một nửa, nhưng đồ vật vẫn không ít --
Áo khoác dạ, khăn quàng cổ, mũ, găng tay, còn có đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, ví dụ như, giấy ăn, khăn mặt, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt vân vân.
Đồ đạc lung ta lung tung thu dọn một trận, tràn đầy một cái va li lớn, cô mệt đến ngã nhoài ra giường.
Cô thở hổn hển, tầm mắt lướt qua đồng hồ trên tường, sắp tới 11 giờ, đây là lần đầu tiên An Tuyển Hoàng về muộn.
Từ trong túi lấy ra một tờ giấy, trước khi Chử Vưu rời đi nhét vào trong tay cô, nói là một bất ngờ vô cùng lớn, thời gian --ngày 30 tháng 1, là ngày mai; địa điểm -- ngõ số sáu quảng trường phun nước, không xa.
Điện thoại vang lên, Dạ Cô Tinh nghe máy--
“Vu Sâm.”
“Cô chủ, chuyện của Ám Dạ đã bàn giao xong, sau khi tôi đi, Lạc Xuyên tạm thời quản lý chuyện trong bang.”
“Tốt.” Lạc Xuyên là một trong những thân tín đắc lực mà Vu Sâm tự tay đề bạt lên, sau khi Bang Hải Long bị diệt, tuy tuổi còn trẻ, không tới 30, nhưng năng lực không hề tầm thường, thủ đoạn tuyệt vời, lại rất có khiếu hài hước, Dạ Cô Tinh đã gặp qua mấy lần, rất là hài lòng.
“Thành phố A bên kia, đêm nay Đàm Hào sẽ lên đường đi thành phố Z trước để chuẩn bị sắp xếp, Dạ Xã giao do anh Thất và Vương Trực tọa trấn, có điều......”
“Giữa chúng ta, không cần ấp a ấp úng.”
“Hành trình đi thành phố Z lần này, những bang phái khác mang mục đích riêng, rõ ràng là “lai giả bất thiện”, cô mang theo cậu chủ nhỏ, không thích hợp......”
“Nếu như anh muốn khuyên tôi từ bỏ tham gia đại hội thượng đỉnh giới Hắc đạo lần này, thì không cần phải nói thêm gì cả, lòng tôi đã quyết.”
Nếu muốn trước khi đứa trẻ sinh ra, nắm được một nửa giang sơn Hắc đạo phía Nam, vậy thì chuyến hành trình đi về phía Nam lần này là không thể tránh khỏi!
Dạ Cô Tinh có loại linh cảm, chuyến đi lần này, cô sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Phía Nam lại như một cái ao cá phù sa trầm tích, mà thế lực của các bang hội lớn chính là bùn cát trầm tích dưới đáy ao, cô muốn làm, rất đơn giản, dùng một cái cây gậy lớn, quấy đục nước trong ao, sau đó, đục nước béo cò!
Thậm chí, ngay cả góc áo cũng không bị thấm ướt!
Lại gọi điện thoại cho Tiền Kỳ Bân, đầu tiên là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tề Dục, Tiền Kỳ Bân có vẻ rất hưng phấn, nói chuyện cũng rất hào hứng, Tề Dục đã bắt đầu tiếp thu đợt trị liệu châm cứu, bây giờ xem ra hiệu quả còn chưa rõ ràng, nhưng chỉ cần kiên trì, phối hợp với vật lý trị liệu, sẽ có thể đứng lên một lần nữa, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghe được sự cảm kích trong lời nói của Tiền Kỳ Bân, là một người cha, ông hi vọng con trai của mình có thể khỏe mạnh, có được cuộc sống như bao người bình thường khác, nếu không có Dạ Cô Tinh đứng ra khuyên bảo, sợ rằng đứa con trai ngốc cố chấp của ông cả đời này đều phải làm bạn với xe lăn.
“Ông Tiền, tình hình trong xưởng quân sự như thế nào rồi?”
“Tất cả đều hoạt động bình thường, tôi thuê mười mấy người đàn ông lực lưỡng từ Đông Nam Á, tay nghề rất tốt, hiệu suất sản xuất cũng hơn rất nhiều so với trước đây.”
Dạ Cô Tinh cau mày, “Có thể tin được không?”
“Yên tâm, những người này đều là thợ thủ công làm thuê ở biên giới, năng lực rất được, nguồn gốc cũng sạch sẽ, tôi trả thù lao cao gấp mấy lần so với thu nhập trước đây của bọn họ, không ai sẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt này.”
“Ừm.”
Các quốc gia Đông Nam Á đa số còn nghèo, như Miến Điện, Thái Lan, Lào, những quốc gia này chênh lệch giàu nghèo khá lớn, người giàu có rượu thơm thức ăn ngon, người nghèo ngay cả bát cơm tẻ cũng không có mà ăn, cho nên có rất nhiều người đều phải lựa chọn đi tới khu vực biên giới để mưu sinh, hoặc là tiếp đón du khách, hoặc là bày bán hàng thủ công mĩ nghệ.
Những người này phiêu bạt khắp nới, không có chỗ ở cố định, quốc gia và chính phủ cũng bày ra thái độ mặc kệ hờ hững, giống như lục bình không có rễ, sử dụng những người này thì rất yên tâm.
Nói lời tàn nhẫn, cho dù chết ở Trung Quốc bị đào hố chôn cũng không ai phát hiện, đương nhiên, Dạ Cô Tinh vẫn hi vọng nhóm người này có thể làm việc cố định cho cô.
“Đãi ngộ có thể rộng rãi hơn một chút, lấy lợi ích để dụ dỗ, trước tiên ổn định những người này, sau đó quan sát thêm một quãng thời gian, trung thành thì lưu lại giao cho trọng trách, kẻ nào mà có mưu đồ xấu-- giết!”
“Vâng.”
Không phải cô nhẫn tâm, mà là xưởng quân sự không thể rò rỉ ra chút thông tin nào, thứ mà những người này tiếp xúc, đều là những bí mật quan trọng nhất của Dạ Xã, kẻ bất trung, nhất định phải diệt trừ!
Bằng không, hậu hoạn vô cùng!
“Đại hội thượng đỉnh của giới Hắc đạo đang vô cùng cấp bách, ông để Dạ Thất trước tiên âm thầm vận chuyển một lô vũ khí đến thành phố Z, lo trước khỏi họa.”
“Vậy số lượng?”
“Súng ống 500, lựu đạn 500, thuốc nổ...... 1 tấn.”
“1 tấn?! Nhiều như vậy sao?” Sau khi áp dụng phương pháp tinh luyện thuốc nổ của Tề Dục, uy lực so với trước đây ít nhất là phải mạnh hơn gấp ba lần, 1 tấn hoàn toàn có thể sử dụng như 3 tấn, đây..... là muốn nổ tung toàn bộ thành phố Z sao?!
“Nửa tấn hàng thật, nửa tấn bột mì.”
Tiền Kỳ Bân sững sờ, sau đó chợt nhận ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Cô chủ cao minh.”
Bọn họ đương nhiên biết uy lực của thuốc nổ, nhưng mà người khác không biết, các thế lực hắc đạo đang nhìn chằm chằm vào bọn họ cũng không biết, nếu như đúng là vận chuyển nửa tấn thuốc nổ, phỏng chừng sẽ bị những thế lực khác cười đến rụng răng!
Cốc cốc cốc -- tiếng gõ cửa vang lên.
“Ông Tiền, trước hết như vậy đi, nói với Dạ Thất, cần phải vận chuyển vũ khí đến trong ba ngày!”
Cúp điện thoại, giọng nói của Dạ Cô Tinh trầm xuống, “Vào đi.”
Cô biết không phải là An Tuyển Hoàng, vì nếu là anh thì sẽ trực tiếp đẩy cửa bước vào, sẽ không lễ phép gõ cửa giống như bây giờ.
Trong nháy mắt cánh cửa bị đẩy ra, Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy dưới ánh trăng mông lung có một tiên tử hạ xuống phàm trần, mái tóc đen như mực, bộ đồ đỏ như máu, một đôi mắt màu xanh lam long lanh giống như đại dương mênh mông, dường như có thể bao dung tất cả.
Dạ Cô Tinh ngồi dậy, khẽ vuốt cằm, “Nguyệt hộ pháp.”
Những người bên cạnh An Tuyển Hoàng, Minh Chiêu lạnh lùng, Minh Triệt thật thà, Lạc Địch ương ngạnh, Tư Kình Dận trung thành tuyệt đối, mà Nguyệt Vô Tình lại là -- thâm tàng bất lộ!
Có thể nói, nhà họ An có nhiều người như vậy, người mà cô... nhìn không thấu nhất, chính là người trước mắt này.
Nghe Minh Triệt nói, Nguyệt Vô Tình cũng không phải là người từ trong gia tộc huấn luyện ra, mà là bảy năm trước, vào một lần săn bắn trong rừng, được gia chủ cứu, sau đó đưa về dưới trướng.
Trước khi gặp An Tuyển Hoàng, anh ta ẩn cư trong rừng sâu, hoàn toàn tách biệt với thế gian, dường như là bỗng dưng giáng thế, không có cha mẹ, không biết lai lịch, nhưng thực lực không hề tầm thường, không chỉ có mưu lược hơn người, còn tinh thông phong thủy, bói toán đoán mệnh, kỳ môn trận pháp, giống như mấy thần côn lừa gạt người đời.
Nguyệt Vô Tình chỉ nhìn cô, im lặng không nói.
Dạ Cô Tinh cũng không lảng tránh, bốn mắt nhìn nhau, đôi mi thanh tú của cô khẽ nhíu lại, “Có việc gì sao?”
Anh ta trầm ngâm trong giây lát rồi mới nói, “...... Tôi muốn xem cho cô một quẻ.”
“Bây giờ?”
“Đúng vậy, bây giờ.”
“Xem thế nào? Cần mai rùa, tiền đồng không? Nếu là như thế, vậy tôi từ chối, bởi vì tôi không có nhẫn nại chờ anh tắm rửa đốt hương, tế thần niệm chú, luận quẻ!”
Nguyệt Vô Tình nhíu mày, mắt sáng như đuốc, “Cô biết bói quẻ đoán mệnh?”
Lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy Nguyệt Vô Tình bén nhọn như vậy, mấy lần chạm mặt người đàn ông này luôn một bộ yên tĩnh nhàn nhạt, dáng vẻ xuất trần thoát tục, bây giờ...... đúng là hiếm thấy!
“Có biết một chút.”
Sư phụ trước đây cũng là biết bấm quẻ, tiên phong đạo cốt, nhưng mà cô lại không thích những thứ thần thần quỷ quỷ, bởi vậy chỉ học được chút da lông bên ngoài.
Nguyệt Vô Tình dường như đang cân nhắc, thật lâu mới mở miệng nói, “Vậy thì coi tay.”
Dạ Cô Tinh rất hào phóng mà duỗi hai tay ra.
Nguyệt Vô Tình càng thêm khẳng định cô là người đồng đạo!
Người bình thường nói đến việc coi bói chỉ tay, sẽ theo bản năng chính là nam tả nữ hữu, nhưng thực ra không phải vậy.
Cái gọi là tướng, có phân chia Tiên thiên và Hậu thiên, lại có hình thái và khí sắc khác nhau. Xem tướng tay, tay trái Tiên Thiên, tay phải Hậu thiên, cho nên hai tay đều phải xem!
Hiển nhiên, Dạ Cô Tinh biết được điều này.
Từ khi bói một quẻ trong đình nghỉ mát, được kết quả “Quái tượng hỗn loạn, Thiên Cơ không hiện ra”, thời gian này Nguyệt Vô Tình vẫn luôn suy nghĩ, vấn đề rốt cuộc là nằm ở đâu!
Mặc dù nghĩ muốn nát óc, anh ta cũng không hiểu nổi, cái gì gọi là “vượt ra ngoài ngũ hành, không ở bên trong tam giới”?!
Tam giới tức là 3 giới huyền, thiên, nhân. Bên trong nhân giới, lại chia thành lục đạo, tức là tu hành đạo, linh đạo, thế tục đạo, quỷ đạo, ma đạo và súc sinh đạo.
Ngũ hành gồm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Không phải người, không phải thần, không phải tiên, không phải quỷ, không phải ma, không phải yêu, vậy cô...... là gì?!
Vì thế, đêm nay anh ta mới mạo muội tới cửa tìm chứng cứ, thời gian trước, khụ khụ..... Gia chủ ở nhà, anh ta không dám tự chuốc khổ vào thân, hôm nay vừa vặn, An thị có cuộc họp thường niên, gia chủ về muộn!
Được rồi, Nguyệt thần côn kiêu ngạo sẽ không thừa nhận, trong một khoảnh khắc Dạ Cô Tinh bước vào cửa, anh ta cũng đã nhìn chằm chằm người ta roiồi......
Tay có năm vân tám gò, hình dáng hoa văn mỗi người không giống nhau, phân chia tỉ mỉ thì có ba loại, từng loại lại có ý nghĩa khác nhau.
Cái gọi là tướng tay, bao hàm Lưỡng Nghi Tam Tài chi đạo, bao quát bí mật của Ngũ Hành Thái Cực, con người, đất trời, đều ở bên trong bàn tay này, nói đơn giản hơn, lục phủ ngũ tạng cũng có thể xem rõ ràng ở lòng bàn tay. Không chỉ có những thứ vừa nói, tính cách, tài năng, thành tựu, tổ tiên giàu nghèo, cha mẹ, vợ chồng, con cái và với xu thế phát triển của bản thân, đều có thể nhìn ra.
Cầm hai tay Dạ cô Tinh nâng lên, Nguyệt Vô Tình nhìn rất cẩn thận, đột nhiên, sắc mặt đại biến, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn về phía Dạ Cô Tinh.
Vị trí dưới ngón tay giữa cao rộng nhưng cũng ẩn hiện ánh sáng màu xanh, tuy xuất thân cao quý, nhưng chắc chắc vận mệnh thăng trầm, lại còn là...... mệnh chết yểu! Trong lòng bàn tay có vân con rùa, vân đoan vật, tuy có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, nhưng lại là chiêu họa vào thân, nhất định sẽ chết oan uổng, sống không quá 21!
Dạ Cô Tinh hứng thú nhíu mày, thong dong mỉm cười, “Vị đại tiên này, nhìn ra được điều gì sao?”
Thực ra, Dạ Cô Tinh cũng từng nhìn qua tướng tay của bản thân, vừa nhìn chính là hồng nhan bạc mệnh, vô phúc không lộc, là một người vô cùng đáng thương, có điều, đó là chỉ số mệnh của Dạ Cô Tinh đã chết.
Bây giờ, kim thiền thoát xác, sống nhờ mà sinh, Diệp Tử và Dạ Cô Tinh hợp hai thành một, mệnh số đương nhiên cũng sẽ nghịch chuyển, cô cũng biết trước là Nguyệt Vô Tình sẽ có phản ứng sợ hãi thế này, dù sao, một người có số mệnh chết yểu lại đang sống sờ sờ ngồi ngay trước mặt mình, cảm giác đó, không khác nào chính mắt nhìn thấy ma quỷ!
Đang chuẩn bị rút về tay, giọng nói lạnh lẽo thâm trầm của người đàn ông đột nhiên vang lên.
“Hai người đang làm gì?!”
Bầu không khí ngưng tụ, nhiệt độ trong nháy mắt hạ xuống 0 độ......