Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tự cười chế giễu, Dạ Cô Tinh thản nhiên thay đổi ánh mắt, làm sao có thể là anh được chứ?
Huống hồ trên tay người đó còn ôm một bó hoa hồng lớn, về cơ bản đó không phải là điều mà An Tuyển Hoàng sẽ làm.
Người giống người mà thôi, huống hồ chỉ là một bóng lưng...
Ngày mai chính là yến tiệc giao thừa tại nhà họ An, hôm nay sao anh có thể xuất hiện ở chỗ này?
Người ta nói rằng ngày suy nghĩ nhiều, đêm sẽ mơ thấy, lẽ nào mình thật sự suy nghĩ nhiều như vậy sao?
Không phải chứ... được rồi, cô thừa nhận, có một chút như vậy, uh... một chút thôi, được rồi, có thể thêm một chút nữa.
Ting –
Cửa thang máy mở ra, Dạ Cô Tinh lấy thẻ phòng ra, cạch —— cánh cửa từ từ mở ra, cô bước vào phòng, nhìn căn phòng tối tăm, nhíu mày, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi cô đơn.
Vừa định đóng cửa, nhưng một giây sau, bóng dáng người đàn ông cao lớn đã lao vào, hơi thở mạnh mẽ ùn ùn kéo đến, ngạo nghễ, tà vọng, uy hiếp bao bọc trong tầng tầng lớp lớp lạnh lùng, uy nghiêm, khí thế như vậy, uy hiếp như vậy, ngoại trừ anh, Dạ Cô Tinh không nghĩ ra được là người nào khác!
Ngay khi cô sững sờ, một bó hoa hồng đỏ tươi áp vào lồng ngực cường tráng của anh, sau đó xông vào tầm mắt cô mà không hề báo trước, đôi mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên mở to, chớp chớp không tin, rồi lại chớp, ngay sau đó, gì đó kinh hoàng hơn đã xảy ra —
“Sự dịu dàng của em là lưới, nắm bắt trái tim anh, vẻ đẹp của em là thuốc, quyến rũ tình yêu của anh, sự lương thiện của em là rượu, làm say mê đôi mắt của anh; Mỗi phút, mỗi giây, anh không thể thoát ra khỏi tình yêu của em. Anh nên làm gì đây, có lẽ anh yêu em rồi? “
An Tuyển Hoàng quan sát hàng loạt động tác dứt khoát của cô, lúc thì nhíu mày, lúc thì gật đầu, ánh mắt như chim ưng xẹt qua bó hoa hồng đỏ rực ở trên tay, một tia ngượng ngùng lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng kia.
Nó có vẻ khác với những gì mà Minh Triệt đã nói, theo quy trình, cô nên khóc vì sung sướng trong giây tiếp theo, sau đó ôm chầm lấy anh, nhưng Cô Tinh lại không có chút phản ứng gì cả?
À, anh quên mất, cô gái của mình là lạnh lùng như tuyết, làm sao có thể dễ dàng lay động như vậy chứ?
“Bởi vì có em, ngày tươi sáng, hoa hồng là hương thơm; Bởi vì có em, lời hứa ngoài vẻ đẹp trang trọng, lời thề bền lâu bên cạnh ngọt ngào; Bởi vì có em, anh có can đảm trao cho cuộc sống sự chân thật và thuần khiết nhất. Anh sẽ đối xử tốt với em suốt đời. “
“... “
Lẽ nào vẫn chưa đủ sao?
“Hoa hồng đại diện cho trái tim anh, anh muốn trao cho em tấm lòng chân thành. Đời này anh sẽ không hối hận. Nếu tình yêu này còn có thời hạn, anh mong rằng sẽ là vạn năm!”
“Tình yêu của anh là...”
“Dừng lại!” Dạ Cô Tinh nuốt nước miếng, “Anh còn có bao nhiêu cái để đọc nữa vậy?”
Anh suy tư một lúc, “Chín mươi chín cái nữa.”
“Ai dạy anh cái này vậy?”
“Minh Triệt”
“Tại sao anh lại muốn học?”
“Để dỗ em.”
“Lại là Minh Triệt dạy?”
Anh nghiêm nghị gật đầu.
Khuôn mặt của Dạ Cô Tinh ngay lập tức tối sầm, Minh Triệt!
Đường đường là một người đàn ông lạnh lùng, thế mà lại bị hủy hoại đến mức không còn một chút liêm sỉ!
“Em không vui sao?” Anh hơi lo lắng.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia ấm áp, “Vui, em rất vui.”
“Nhưng trông em chẳng vui gì.” Đôi mắt chim ưng của anh vẫn sắc bén như mọi khi.
Dạ Cô Tinh sửng sốt, “Em chỉ là... có chút không quen.”
“Ừm.” Anh do dự một lát, rồi nói: “Nhớ em, cả ngày lẫn đêm, suốt ngày tương tư....”
“Dừng dừng dừng!” Dạ Cô Tinh nổi da gà, bất đắc dĩ ngước mắt lên “Anh định làm gì đó?”
“Nói thêm một vài câu, để em quen với nó.”
“Đồ ngốc! Rõ ràng anh cũng cảm thấy ngượng ngùng, tại sao vẫn muốn nói tiếp chứ?”
Đôi mắt đen láy của anh khẽ động, đôi môi mỏng mím chặt, “Bởi vì em đang tức giận, anh muốn dỗ một chút cho em vui.”
“Em tức giận lúc nào chứ?” Dạ Cô Tinh phản bác lại.
Anh trầm lặng nói, mang theo ba phần oan ức, bốn phần giận dỗi: “Em không nghe điện thoại của anh, còn tắt máy.”
“Đó là bởi vì điện thoại của em bị hỏng rồi! Vả lại anh nói số điện thoại cá nhân của em cho rất nhiều người, các cuộc gọi tới liên tục, chút nữa là bị làm phiền đến chết mất thôi! Vì vậy em đổi sang số mới rồi.”
“Nhưng em lại không gọi cho anh.” Anh giường như hơi giận, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng, có chút trách móc.
“Em gọi rồi, nhưng anh không bắt máy.” Dạ Cô Tinh khịt mũi, cô vẫn còn chút ấm ức!
Anh lấy điện thoại ra, quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ, hôm qua có, hôm nay cũng có, lúc nãy cũng vừa có một cuộc gọi nhỡ, trong đôi mắt đen mờ nhạt xuất hiện một nụ cười, đôi lông mày lạnh lùng trở nên dịu dàng, anh đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng: “Hôm qua lúc đó anh ở Thái Bình Dương, hôm nay anh ở trên rừng rậm nguyên thủy, cho đến lúc nãy anh vừa mới.... ở tiệm mua hoa...”
Ai ngờ Dạ Cô Tinh lại đẩy anh ra, xoay người rời đi, bước chân dừng lại, ôm hoa vào trong lòng ngực, bỏ lại anh phía sau, “Anh không phải muốn ăn tiệc giao thừa với nhà họ An sao, trên bàn toàn đồ ăn ngon, còn có người đẹp đi cùng, sao anh lại tìm em làm gì? Em sẽ không biết làm cái trò nũng nịu nói ‘anh Hoàng đang tắm, không rảnh nghe điện thoại’ như thế đâu!”
Anh ở phía sau khẽ cười, tiếng cười như bị bóp nghẹt vang vọng trong lồng ngực, đúng là từ tính dễ nghe không nói nên lời.
Bước về phía trước hai ba bước, đưa tay kéo cô vào lòng, động tác của anh mạnh mẽ độc đoán, hơi thở nóng rực phun lên trên đầu, Dạ Cô Tinh có chút hoảng hốt.
Cho tới bây giờ, Dạ Cô Tinh mới thực sự tin rằng người đàn ông này cứ như vậy xuất hiện trước mắt, giống như một hoàng tử, cầm bó hoa hồng, nói lời yêu thương và ôm cô vào lòng.
Cho tới bây giờ, cô mới hiểu rõ chỗ trống trong lòng mình, rốt cuộc còn thiếu cái gì!
Khi cô đi tới một thành phố xa lạ một mình, một mình đi bộ trên con phố ảm đạm tràn ngập tràn bóng tối, khi bóng tối trong phòng hiện ra, một nỗi cô đơn sâu thẳm quấn lấy cô, Dạ Cô Tinh mới nhận ra rằng, hóa ra, trong vô hình, cô đã dần quen với việc có bóng dáng của anh ở bên cạnh, quen với sự ỷ lại, cô không thể thích nghi với cuộc sống cô đơn.
Một người đã từng chịu nhiều đau khổ, bỗng một ngày nhặt được một viên kẹo, khi đầu lưỡi đã thích ứng với vị ngọt, thì làm sao có thể bằng lòng quay về những tháng ngày đau khổ?
Cô đã quen với sự ấm áp của An Tuyển Hoàng, làm sao có thể can tâm quay lại những ngày tháng lạnh lẽo đó một lần nữa?
Vậy nên, khi cô nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt như một vị thần, sự ấm áp từ đáy lòng lập tức trào lên tận tim, quấn quanh, rối rắm khiến cho sống mũi cay cay.
Cô giận sao?
Cô không giận, bởi vì cô ấy biết An Tuyển Hoàng là ai, sẽ không bị những người phụ nữ khác dụ dỗ, sẽ không vô duyên vô cớ cớ không nghe điện thoại.
Cô chỉ là ấm ức một chút! Loại ấm ức này rất nhẹ, trước khi nhìn thấy An Tuyển Hoàng, nhẹ đến mức gần như là không có gì, không đáng kể; Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy An Tuyển Hoàng, sự ấm ức yếu ớt này đột nhiên lên men, sau đó trong nháy mắt càng dữ dội hơn, khiến cho suy nghĩ bình tĩnh ban đầu của cô dần sụp đổ.
Nó giống như một đứa trẻ ngã xuống và khóc đến thương tâm như vậy, không phải vì ngã đau, mà vì sự đau lòng của mọi người khiến cô càng thêm ấm ức hơn.
Cô chống cự, đấm đá trong vòng tay của anh, như một con báo nhỏ giương răng múa vuốt, sự bình tĩnh lạnh nhạt, gợn sóng không sợ hãi đều bị Dạ Cô Tinh né ra ngoài chín tầng mây, cô chỉ muốn trút giận ngay lúc này--
“Anh bỏ rơi em... bỏ rơi em...”
Kèm theo nắm đấm nhẹ tròng lòng ngực anh còn nói bốn chữ “Anh bỏ rơi em” lực lúc này càng mạnh càng khiến anh đau hơn, thậm chí đau đến thấu tim. Hóa ra cái cô để ý, không phải là những người phụ nữ khác, không phải vì anh không nghe điện thoại cô, mà là vì anh bỏ cô lại một mình.
Khoảnh khắc đó, trái tim An Tuyển Hoàng chợt thắt lại, thì ra người kiên cường như cô có lúc cũng sẽ sợ cô độc, điều này có nghĩa là anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim cô?
Nhận thức này làm cho anh vừa đau lòng vừa vui, thì ra mình quan trọng như vậy, hóa ra cô lại... cô đơn đến thế.
Không thể kiềm chế được nữa, anh ôm chặt cô vào lòng, vòng tay siết chặt, lại siết chặt hơn, như muốn ôm thật chặt cô trong lòng, “Ngoan, sau này anh sẽ không bỏ em lại một mình nữa đâu. Hãy tin anh... “
Động tác của Dạ Cô Tinh dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ bối rối: “Anh… hứa chứ?”
“Đúng vậy, trừ khi anh chết “ Anh nói chắc như đinh đóng cột.
Hai giọt nước mắt trong veo rơi ra từ khóe mắt, Dạ Cô Tinh lại ôm chầm lấy anh, “Được, anh hứa rồi đấy nhé...”
Hóa ra từ trước đến nay cô vẫn luôn sợ cô đơn, cho dù có ngụy trang bằng vẻ bề ngoài mạnh mẽ đi chăng nữa, thì trong lòng cô vẫn rất yếu đuối.
Như một con sói đơn độc dưới ánh trăng liếm láp vết thương một mình, cô vẫn luôn là người bị bỏ lại phía sau.
Khi còn bé, cha mẹ bỏ rơi cô, khi lớn lên sư phụ cũng rời bỏ cô, chẳng lẽ cả đời này số cô đã bị sắp đặt sẵn là phải trôi dạt trong cuộc đời này?
Chính người đàn ông trước mặt này đã cho cô một bến đỗ, mở rộng vòng tay đón cô, sau này sẽ có hai nhóc đáng yêu, đời này cô có một loại hy vọng xa vời mà trước nay cô chưa từng có - có thể là mãi mãi hạnh phúc như thế này không?
Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, tất cả mọi thứ đều trở nên hợp lý, môi chạm nhau, sự dịu dàng thấm nhuần, lưu luyến.
Dạ Cô Tình chưa bao giờ biết, thì ra người đàn ông hống hách này lại có thể dịu dàng như vậy, đưa đầu lưỡi lướt qua mọi ngóc ngách trong miệng cô, không còn những động tác điên cuồng khi hai người thân mật, anh giống như che chở một món đồ sứ dễ vỡ, tựa như một báu vật mà anh nắm trong lòng bàn tay, yêu quý nó, nâng niu nó và luyến tiếc nó.
Cứ hôn đắm đuối, cả hai ngã xuống trên chiếc giường lớn, ánh mắt anh có chút căng thẳng vội đỡ lấy cô, anh còn khá điêu luyện chống người mình lên, không chỉ có thể ôm cô vào lòng, mà còn có thể điều khiển sự cân bằng của cơ thể thật tốt, để không đụng vào vùng bụng của cô.
Mũi chạm nhau, hơi thở gấp gáp, anh thở gấp, đôi mắt cô mờ sương, trong khung cảnh tối tăm, chỉ có thể nhìn nhau với sự trợ giúp của ánh trăng ngoài cửa sổ, trong bầu không khí yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn và ấm áp của cô, An Tuyển Hoàng khẽ ngửi, mùi hương của hoa sơn trà lưu lại trên chóp mũi, thoang thoảng mà cuộn mình lại, “Anh rất nhớ em...”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, khẽ nhíu mày, vẻ đẹp tuyệt trần lúc này ẩn hiện trong màn đêm sâu thẳm.
Ghé sát vào tai anh, tức giận quát: “Câu này cũng là do Minh Triệt dạy sao?”
An Tuyển Hoàng sửng sốt, ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt đen trong veo của cô, sau đó khẽ nhếch khóe môi, “Câu này từ trong lòng anh, không cần dạy.”
Nói xong, anh nghiêng người về phía trước và muốn hôn cô.
Diệp Cô Tinh khẽ nhíu mày, cô vội vàng đưa tay ngăn cản nụ hôn của anh, “Suỵt!” Có người tới.”
Động tác của An Tuyển Hoàng dừng lại, nhân cơ hội này hôn lên lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại của cô, và một tia xảo quyệt lướt qua trong đôi mắt anh.
Dạ Cô Tinh đang chăm chú lắng nghe tiếng bước chân của ai đó đang tới gần ở ngoài cửa, không có chút phòng bị nào, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có một luồng hơi ấm, hạ giọng kêu lên một tiếng, rồi thu tay lại như một phản xạ có điều kiện, tức giận nhìn chằm chằm!
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên, hai người vẻ mặt kinh hãi, nhất thời cảnh giác.
Cốc cốc ——
“Đội trưởng, cô ngủ chưa?”
Đó là giọng nói của Kiều Diệp, nhưng nó thấp thoáng lộ ra một vài tia say rượu và có chút mơ hồ.
Ánh mắt Diệp Cô Tinh khẽ động và không đáp lại.
“Chắc là ngủ rồi... hôm nay cô có vẻ không được vui, tôi nghĩ khi cười cô sẽ trông đẹp hơn đó...”
“Vốn định muốn kéo cô đi hát để làm cho cô vui, mọi người đều rất vui, nhưng cô lại bỏ dở giữa chừng, cười một lát, thực sự khó khăn như vậy sao?”
“Cô xinh đẹp như thế, nhất định phải cười lên... nói như thế nào nhỉ... À, đúng rồi, nghiêng nước nghiêng thành! Hì hì...”
“Có thể cô vẫn chưa biết, tôi đã xem bộ phim ‘Bầu trời thành phố’ của cô rất nhiều lần, mỗi lần, trên màn hình lớn, khi nhìn thấy cô cười, tim tôi lại đập nhanh! Nhìn thấy cô khóc, trái tim tôi cũng đau theo!”
“Ai cũng cho rằng cô làm bài kém trong bài thi vòng loại này, nhưng tôi biết, không phải như vậy! Cô giỏi như vậy, sao mà cô không làm được chứ? Có thể cô chưa biết, gia sư của tôi là bạn tốt của giáo sư Diêm, anh ấy thường nhắc đến cô trước mặt tôi, nói cô xinh đẹp và ưu tú như thế nào, lúc đầu tôi không tin, nhưng lần đầu tiên khi nhìn thấy cô, tôi đã tin ngay...”
“Tôi cảm thấy nhất định là tôi đã say rồi... nếu không thì làm sao tôi có thể mơ thấy mình tỏ tình với cô trước cửa phòng chứ... (nấc cụt)- Cô ngủ đi, cô ngủ đi... Không thể để cho cô biết được... không thể biết... “
Giọng nói càng xa dần, chỉ một lúc sau, từ xa truyền tới một tiếng đóng cửa nhẹ.
Dạ Cô Tinh bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, khi ngước mắt lên, cô phát hiện ra sắc mặt của anh vô cùng khó chịu.
“Không phải, nghe em nói, em không biết anh ta... ưm...” Dạ Cô Tinh vỗ vỗ người đàn ông trên người mình, môi bị cắn đến đau nhức, tại sao khi nãy cô lại cảm thấy người đàn ông này thật dịu dàng vậy chứ?!
Rõ ràng là khoác áo của con người, nhưng lại làm chuyện của cầm thú!
Một chút áy náy và dè dặt duy nhất còn sót lại của An Tuyển Hoàng cũng đều bị ném đến một góc nào đó của chân trời, người phụ nữ này thực sự là...
Anh mới đi được mấy ngày, quả nhiên lại có thêm một tình địch!
Quả thực không phạt không được! Không đánh không được!
Đúng là một tai họa! Làm hại anh còn chưa đủ, còn thu hút nhiều người như vậy, lần trước Giang Hạo Đình cũng như thế, vậy mà bây giờ lại có thêm một tên thầm mến mộ cô?!
Đều nói rượu vào lời ra, hẳn là lời thật lòng?!
Thật đúng là một giây cũng không thể để cô rời khỏi tầm mắt của mình!
Khi hai đôi môi dừng lại, Dạ Cô Tinh thở hổn hển, chỉ vào An Tuyển Hoàng, tức giận đến đỏ mặt, “Bạo quân! Chỉ có quan mới được phóng hỏa, không cho người dân đốt đèn! Trong phòng ngủ của anh có một người phụ nữ, bây giờ người ta còn chưa có vào phòng em đâu, anh đã khó chịu rồi, vậy em chẳng phải càng khó chịu hơn sao?! “
An Tuyển Hoàng vẻ mặt bất lực, “Đó là ngoài ý muốn, anh...”
“Ngoài ý muốn?!” Giọng của Dạ Cô Tinh đột nhiên cao lên, “Cô ta đã vào phòng ngủ của anh, còn nói anh đang tắm, không nghe điện thoại được! Cho dù là cố ý hay vô tình, dù là là ngoài ý muốn hay không thể tránh khỏi, cô ta đã vào phòng ngủ và cầm điện thoại của anh, đều, là, sự, thật! “
An Tuyển Hoàng im lặng, Dạ Cô Tinh nói không sai, trong mọi trường hợp, phòng thủ không nghiêm ngặt, là lỗi của anh.
“Vậy em muốn phạt anh như thế nào đây?” Dạ Cô Tinh nhắc tới chuyện này, anh liền biết cô đang tính toán cái gì, không phải là muốn lấy đạo của anh mà trị anh hay sao?
Nếu cô ấy muốn chơi, anh, với tư cách là một người đàn ông, tự nhiên tháp tùng.
“Hehe...” Dạ Cô Tinh cười xấu xa, gạt anh sang một bên, xoay người ngồi dậy, ấn công tắc đèn tường, căn phòng lập tức được bao phủ bởi ánh đèn vàng.
Cô tự xoa bụng dưới, dáng vẻ nhỏ nhắn nhàn nhã khiến anh lần nữa muốn động đậy lại trở nên kích động.
Dạ Cô Tinh xoa cằm, suy tư một lúc, “Trước tiên hát một bài cho em nghe thử đi.”
“...”
“Không hát à? Vậy thì... anh có thể kể chuyện cổ tích không?”
“... Cổ, tích? Đó là cái gì vậy?”
Dạ Cô Tinh đen mặt lại, “Vậy thì sở trường của anh là gì?”
An Tuyển Hoàng khoanh tay, ngồi ở mép giường, cơ thể cường tráng được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp bí ẩn dưới ánh đèn, anh trầm tư một lúc, “Bắn súng, đánh nhau, judo, thái cực quyền, tháo gỡ súng ống... “
Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy mình đã đào một cái hố, tự chôn mình.
“Vậy thì... anh thực hiện một trăm lần chống đẩy trước đã!”
Anh không nói lời nào, trực tiếp chống tay xuống sàn, thân thể thon dài duỗi thẳng, nằm sấp xuống, động tác chuẩn không cần chỉnh.
Một trăm lần chống đẩy, chưa tới ba phút, dễ dàng hoàn thành, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, tay không run, ngược lại Dạ Cô Tinh lại nhìn chằm chằm cơ lưng căng phồng của đối phương, ngây người ra, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh!
An Tuyển Hoàng ngồi trở về bên cạnh cô, định đưa tay ra, do dự một lúc rồi đi thẳng vào phòng tắm, rất nhanh cầm một cái khăn trắng đi ra, vừa đi vừa lau tay, hóa ra là anh đi rửa tay.
Nhìn thấy ‘móng vuốt’ của anh lại vươn về phía mình, Dạ Cô Tinh co người lại, vội vàng duỗi chân chạm vào anh, “Cái kia... anh nhặt hoa lên trước cho em.”
An Tuyển Hoàng nhặt hoa trên mặt đất lên, đưa tới trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng, bàn tay không yên lại bắt đầu chạm tới eo cô.
“Đợi chút!”
Động tác của anh sững sờ.
“Em có nói trừng phạt xong rồi sao? Bây gờ, em muốn đi tắm với cánh hoa, không biết có ai bằng lòng giúp đỡ không?” Khí thế nữ vương lộ ra hết thảy!
Đôi mắt An Tuyển Hoàng lóe lên một tia sáng, cười nhếch môi, cầm lấy bó hồng, “Đương nhiên đó là vinh hạnh của anh rồi.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, dễ nói chuyện như vậy sao?
Nghi ngờ bước vào phòng tắm, Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm khi An Tuyển Hoàng không đi theo, cô mệt mỏi ngáp một cái.
Trằn trọc cả đêm, cô thực sự rất mệt mỏi.
Cởi đồ nội y ra, bây giờ cô chỉ muốn tắm thật sạch và ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cùng anh đón giao thừa.
Cô không ngốc đến mức giả vờ hào phóng, hư tình giả ý, đẩy anh về nhà họ An, nếu anh đã tới, nói vậy mọi việc trong nhà anh đã sắp xếp thỏa đáng.
Lấy đại cục làm trọng, quy tắc gia đình, cô mặc kệ!
Năm nay cô sẽ đón giao thừa cùng An Tuyển Hoàng! Cho mụ phù thủy già đó tức chết!
Tôi vừa bắt cóc con trai của bà đấy!
Người trong nhà họ An chả liên quan gì đến cô cả, cô chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa của những từ này “vô tư cống hiến” và “đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng”!
Dù sao Kỷ Tình cũng không muốn gặp cô, muốn giết cô và con của An Tuyển Hoàng, mấy kẻ hay dở trò ở nhà họ An cũng không phải là chuyện tốt gì, nếu phải đắc tội thì phải đắc tội thôi!
Trung Quốc là địa bàn của cô, cái câu gọi là rồng mạnh cũng không thắng được rắn ở hang của nó! Người nhà họ An không tới khiêu khích cô cũng không sao, nếu có kẻ nào dám ôm âm mưu mà đến, cô sẽ khiến bọn họ không có đường mà về!
Ai bảo quyền lực của nhà họ An ở Trung Quốc yếu chứ?
Kinh nghiệm cho chúng ta biết rằng chúng ta sẽ bị đánh bại nếu chúng ta tụt lại phía sau!
Quả nhiên đó thực sự là chân lý!
Dạ Cô Tinh vui vẻ ngân nga bài hát, một giây sau, tiếng hát bị mắc kẹt trong cổ họng cô, và một cảnh tượng thiêu đốt sau lưng cô, cô bất ngờ quay lại nhìn thấy anh lao vào phòng tắm với một túi cánh hoa hồng, đôi mắt đen sắc bén lúc này đang chớp chớp nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của cô.
Cô ném chiếc khăn ướt đang cầm trong tay về phía anh, An Tuyển Hoàng cũng không hề né tránh, thoải mái cầm lấy nó mà không để một cánh hoa nào rơi ra.
Anh cười xấu xa, Dạ Cô Tinh chưa từng thấy An Tuyển Hoàng như thế này bao giờ, trong sự xấu xa còn có cả bá đạo, dưới sự hờ hững còn có một bộ mặt côn đồ, vừa phong lưu vừa quyến rũ!
Anh nâng chiếc khăn trong tay lên, “Em có cần anh giúp gì không?”
Dạ Cô Tinh định nói, nhưng nhìn thấy vô số cánh hoa hồng nhẹ nhàng rơi xuống trong bồn tắm, như tơ lụa đang gợn sóng, một giây sau, đôi chân thon dài của anh bước vào bồn tắm, trong mắt hiện lên một tia phấn khích.
“Để anh giúp em……”
“Không cần... ưm...”
Cơn mưa hoa hồng, hương thơm ngào ngạt khắp căn phòng...
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh ngủ dậy rất muộn, bên cạnh gối có một người, mọi thứ trở lại dáng vẻ quen thuộc ban đầu, nhẹ nhõm không thể nào giải thích được.
Nhưng vào lúc này, người nhà họ An lại dự định là sẽ có bão giông kéo đến!
Kỷ Tình mặt tái mét, đầy giận dữ, run lên vì tức giận.
Nguyệt Vô Tình, Tư Kình Dận, Minh Chiêu và Minh Triệt đứng ở một bên, nhìn thấy như thế cũng không nói một lời.
Kỷ Tình chỉ vào đám người hầu trước mặt, “Các người nói xem, gia chủ rốt cuộc đã đi đâu? Nếu hôm nay không nói ra được lí do chính đáng, đừng ai hòng bước ra được khỏi cảnh cửa này nửa bước.”
Người hầu run rẩy.
Lúc này, Minh Chiêu vốn luôn ít nói đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Phu nhân không có quyền nói bọn họ như vậy.” Không có cảnh cáo uy hiếp, chỉ là nhắc nhở nhẹ.
Quy tắc nhà họ An, nam đối ngoại, nữ đối nội, những người này không thuộc quyền quản lý trong nhà, đương nhiên Kỷ Tình không có quyền trừng trị bọn họ.
“Cậu!” Kỷ Tình đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Minh Chiêu, nhưng không tìm được lời nào để phản bác, quả thực bà ta không có quyền để trách mắng những người này!
Lúc này, Nguyệt Vô Tình khoác bộ đồ đỏ trên người từ từ mở miệng...