Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người trở lại khách sạn, ai về phòng nấy, Dạ Cô Tinh không quên căn dặn: “Hai ngày này mọi người tranh thủ nhé, không hạn chế tự do đi lại, đến phòng thí nghiệm cũng được hay ở lại phòng cũng được, hai ngày sau tôi hi vọng có thể thấy kết quả của mọi người!”
Mọi người gật đầu đồng ý, rồi sau đó đều tự trở về phòng.
“Đội trưởng…” động tác mở cửa của Dạ Cô Tinh bị dừng lại, nhíu mày quay lại, hoá ra là Kiều Diệp.
Nhớ đến lời nói say đêm đó trước cửa của cậu ta, Dạ Cô Tinh có chút ngại ngùng, cô vậy là bị người này mượn rượu tỏ tình?
“Có chuyện gì vậy?” Cô gái cười nhẹ, cố gắng tỏ ra không có gì khác thường.
“À… tôi… hôm đó mọi người cùng nhau đi bar, sau đó tôi uống rượu, có lẽ… đầu óc có chút không tỉnh táo…”
“À, hôm đó tôi không được khỏe, nên tôi về khách sạn ngủ sớm, sau đó xảy ra chuyện gì hả?” Kỹ năng diễn xuất tuyệt mời, hoàn mỹ tuyệt đối!
Nếu không thì sao lại có câu, đời đã cho mình vai thì tội gì không diễn?
Nghe Dạ Cô Tinh nói như thế, Kiều Diệp cũng hơi trầm tĩnh lại, có chút thở phào nhẹ nhõm, cười phất phất tay: “Không có gì.” Nói xong lập tức đổi chủ đề: “Đội trưởng, chủ đề nghiên cứu lần này chúng ta có thể…”
Dương Vũ Sơ vừa bước vào phòng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, một tia sâu sắc lướt qua trong đáy mắt cô ta, rồi mới bắt máy ——
“Các cậu đang ở khách sạn nào?” Không đợi cô ta nói gì, người đầu dây bên kia đã vội vàng lên tiếng.
Cô ta cười lạnh, nhưng giọng điệu lại không lộ một chút cảm xúc nào, vô cùng ổn định “Gia Nam, cậu đến rồi à?”
“Máy bay vừa đáp sáng nay, giờ đang ở sân bay.”
“Vậy cậu hỏi địa chỉ khách sạn để làm gì? Cậu cũng muốn đến à?”
“Cậu hỏi nhiều thế, chỉ cần nói địa chỉ cho tôi, còn tôi muốn làm gì, cũng không tới lượt cậu quản lí.”
Cười nhạt, đôi mắt Dương Vũ Sơ hiện lên vẻ mỉa mai: “Tôi cũng có quyền không nói cho cậu biết.”
“Dương Vũ Sơ, tôi nên cười cái sự ngu ngốc của cậu hay sự ngây thơ của cậu đây? Cậu nghĩ cậu không nói thì tôi không có cách để biết à?” Giọng điệu không vội vàng chút nào, giống như đang nắm chắc thắng lợi.
Ánh mắt căng thẳng: “Trong số những người dự thi, ngoài tôi ra, cậu còn cấu kết với ai khác đúng không?”
Đầu dây bên kia nháy mắt sửng sốt, Triệu Gia Nam khẽ hừ một tiếng “Tôi không biết cậu đang nói gì”. Nói xong liền tắt máy.
Bây giờ Dương Vũ Sơ có vài phần chắc chắn, đội ngũ tổng cộng có mười một người. Ngoài cô ta và Dạ Cô Tinh thì còn chín người, mà chắc chắn có một trong chín người này âm thầm cấu kết với Triệu Gia Nam.
Hôm đó lúc nói chuyện với cô ta ở sân bay, Dương Vũ Sơ đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc ấy cũng không để ý nhiều, nhưng khi bình tĩnh và suy nghĩ, cô ta lại phát hiện ta manh mối. ——
Lúc cô ta nói chuyện với Triệu Gia Nam, Dạ Cô Tinh đã mang mọi người đi trước, phản ứng của Triệu Gia Nam rất bình tĩnh, dường như đã sớm biết được, không có một chút ngạc nhiên nào, là ai đã làm?
Sau khi nghĩ xong, từ đáy lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi, trong đầu Dương Vũ Sơ không ngừng lặp lại ba chữ —— “Có nội gián!”
Một trong chín người kia chắc chắn có một người cấu kết với Triệu Gia Nam! Âm thầm báo tin, bất cứ lúc nào cũng có thể phải hỏng trận đấu, thậm chí có thể làm cho đại học Bắc Kinh bị thua hoàn toàn!
Triệu Gia Nam điên rồi!
Cô ta rốt cuộc là muốn làm gì. Bây giờ còn tự mình đến thành phố Z! Dương Vũ Sơ dường như ngửi thấy mùi âm mưu, trước mắt cô ta là một tầng sương mù, cô ta muốn vươn tay, nhưng lại phát hiện không thể nào vươn tới!
Không, cô ta không thể trơ mắt đứng nhìn âm mưu của Triệu Gia Nam được thực hiện, cô ta nhất định phải làm cái gì đó…. Nên làm gì….. Rốt cuộc cô ta phải làm như thế nào….
Sau khi Triệu Gia Nam tắt máy, mang vali lên taxi, nói tên khách sạn, xe bắt đầu chạy.
Cô ta chống tay nhìn ra cửa sổ, những con đường trắng xanh không ngừng lùi xa về sau, xa xa là những tòa nhà cao tầng, thể hiện rõ sự phồn thịnh của thành phố ở phương nam.
Vốn dĩ, cô ta có thể làm đội trưởng dẫn đội đi tham gia cuộc thi, quang minh chính đại mà bước vào thành phố này, nhận lấy vô số sự ngưỡng mộ, tán thưởng, khâm phục, cô ta là tiểu thư trong gia đình gia giáo, ông nội là một nhà Vật Lý nổi tiếng, mà bản thân cô ta từ lúc sinh ra đã có chỉ số IQ cao, dù là tiểu học, trung học, hay đại học, cho đến nghiên cứu sinh, sau là phòng thí nghiệm, cô ta đều là người nổi bật nhất, là tiêu điểm của mọi ánh mắt!
Thế nhưng, tất cả đều bị người phụ nữ tên “Dạ Cô Tinh” này phá huỷ!
Chỉ số IQ của người phụ nữ kia không thua kém mình, còn biết lập trình, viết báo cáo, biết lấy lòng giáo sư, lối suy nghĩ nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén, còn được Diêm Đông Bình thiên vị, tất cả những điều đó làm cho cô ta ghen tị đến phát điên!
Thậm chí cô ta còn xinh đẹp hơn, nhỏ tuổi hơn, bằng cấp thấp hơn mình, còn là sinh viên chưa tốt nghiệp lại có thể chèn ép một nghiên cứu sinh như mình. Thật nực cười?!
Không đến một học kỳ, Dạ Cô Tinh chỉ cần dùng một phần mềm đã khuất phục gần hết người trong phòng thí nghiệm, khen không hết lời đối với khả năng của cô, mỗi lần nhắc đến, tất cả đều dùng vẻ mặt sùng bái, những người này ai mà không tự nhận mình là thiên tài, mắt cao hơn đầu, vậy mà bây giờ lại cúi đầu khâm phục một sinh viên chưa tốt nghiệp.
Cô ta không phục, không cam lòng, cô ta hận!
Cho nên lần này cô ta cầu xin ông nội, hy vọng có thể giúp cô trở lại phòng thí nghiệm. Cô ta tin rằng cô ta có thể dùng thực lực chân chính của mình để đánh bại Dạ Cô Tinh, làm Dạ Cô Tinh giống như con chó nằm dưới chân mình, cầu xin sự thương xót!
Nhưng mà, biện luận một phen, Dạ Cô Tinh và Diêm Đông Bình đã hợp lực, hai ba câu đã làm ông nội cô ta cứng miệng không nói nên lời. Đêm đó đã được đưa vào bệnh viện. Mặc dù có thể miễn cưỡng bảo vệ tính mạng, nhưng lại bị liệt nửa người, hiện tại vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, giống như người thực vật mọi hoạt động đều cần có người giúp đỡ!
Tất cả đều do Dạ Cô Tinh! Dù phải hy sinh cả tính mạng, cô ta cũng phải bắt Dạ Cô Tinh nợ máu trả bằng máu, không được chết yên ổn!
Cuộc Thi Vật Lý đúng không? Thi đấu vòng loại thứ nhất à? Thành tích cá nhất thứ nhất sao?
Đi đi, cố gắng leo lên càng cao càng tốt, có như thế mới có thể té càng đau!
Bấm một dãy số vô cùng quen thuộc, ánh mắt người phụ nữ lóe lên một tia tàn nhẫn: “Theo dõi tiến độ nghiên cứu của mọi người, tốt nhất có thể biết được một ít dữ liệu gốc… Tạm thời không được tự ý hành động, chờ tin tức của tôi… Tôi muốn làm gì không cần cậu quan tâm, cậu chỉ cần nghe theo lời tôi làm, sau khi làm xong chuyện này cậu sẽ nhận được thứ cậu muốn…”
Trong năm ngày nghiên cứu, Dạ Cô Tinh dành ra hai ngày để mọi người tự sắp xếp, sau đó tổng kết, một mặt cân nhắc hướng nghiên cứu ở tầm vĩ mô, thông qua tư duy độc lập, hy vọng tránh được việc bị trùng ý tưởng, để đạt được sự đổi mới đột phá; Mặc khác, tất nhiên là vì chuyện hội nghị của giới hắc đạo sắp tới!
Hội nghị giới hắc đạo lần này gồm có bang Cự Phong, Thương Hiệt Xã, bang Thất Tinh, Vĩnh An hội —— bốn bang hắc đạo lớn nhất phía nam đề xuất, mời tất cả các bang phái ở phía nam tham dự. Trong những trường hợp bình thường, năm cuối mỗi sẽ mời một lần, chủ yếu để tổng kết những sự kiện lớn xảy ra trong một năm qua, sau đó sẽ thảo luận ý kiến phát triển tổng thể cho năm tiếp theo, tự do phát triển, rất nhiều bang phái hợp tác cũng chính nhờ dịp này mà thương lượng thành công, thu nhập sẽ hơn 10 triệu lần trong năm tới.
Bởi vậy, xã hội đen cũng không phải chỉ có chém giết, hành vi côn đồ đổ máu không ngừng, còn có rất nhiều thứ trong đó!
Mưu lược, thủ đoạn, trù tính, sức mạnh, thiếu một thứ cũng không được, thương trường, quan đạo, phải hết sức thận trọng!
Sớm thoát khỏi suy nghĩ chém giết đẫm máu, xã hội hiện nay, xã hội đen đơn thuần đã không còn tồn tại được nữa, tất cả các băng nhóm lớn đều có thể lực ở bạch đạo, rút dây động rừng. Vì thế mới có thể bảo vệ được hoà bình, hắc bạch lưỡng đạo mới có thể bình yên!
Hội trường đặt tại một khu nghỉ dưỡng lớn của bang Cự Phong, nơi thường dành làm địa điểm đánh bạc cao cấp cho các ván bài trị giá hàng chục triệu đô, được trang bị các căn hộ cao cấp, khu giải trí và nhiều hoạt động khác nhau.
Hiện tại vẫn chưa đến giờ, bên trong sảnh hội nghị quá lớn trông có chút trống trải lạnh lẽo.
Ngoài sân, phục vụ bưng một khay rượu, áo sơ mi trắng, quần tây đen, áo gile đỏ tía, trên cổ thắt cái nơ đen, ăn mặc chỉnh tề. Phía cuối là món ăn đẹp mắt, tiếng nhạc du dương hoà cùng mùi thơm của rượu trong không khí, làm cho cảm giác hoài cổ lan tỏa trong không khí, khiến người ta có cảm giác như trở về bến Thượng Hải của ngày xưa. Với những đường ray tàu điện, cửa hàng rượu, phòng khiêu vũ, ca hát mỗi đêm, thành phố không ngủ, đêm không ngủ!
“Trời ạ! Đường Đường, tất cả đều do cậu thiết kế hả? Thật tuyệt vời!” Cô gái kích động lên tiếng có mái tóc ngắn màu nâu đỏ, rất nổi bật tôn lên làn da trắng tuyết như ngọc của cô gái, đôi mắt to tròn long lanh tràn đầy sức sống, môi đỏ răng trắng, quả đúng là một người đẹp!
Cô gái tên “Đường Đường” ngẩng đầu lên cười, có phần kiêu ngạo, đôi mắt sáng ngời và hàm răng trắng bóng, hai má lúm đồng tiền chúm chím như hai đoá hoa nhỏ, nở rộ dưới ánh sáng: “Anh tớ giao việc đương nhiên tớ phải làm hết sức rồi!” Đảo mắt, kéo bạn thân qua một bên, đè thấp giọng, vẻ mặt thần bí nói: “Minh Hàm, cậu có biết người hôm nay sẽ đến là ai không?”
Bạch Minh Hàm nhíu mày, ra vẻ suy tư, sau đó lắc đầu: “Không biết.”
Giọng nói cô gái trong veo, ngọt ngào như dòng suối, mềm mại ấm áp, vừa nhìn chính là con cái nhà quyền quý, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ đẹp riêng, khí chất xuất chúng!
Đường Đường ghé sát vào tai bạn thân, nói nhỏ nhất có thể: “Anh Dạ!”
“Anh Dạ?” Bạch Minh Hàm sửng sốt: “Là ai?”
Vẻ mặt của Đường Đường rất bất đắc dĩ, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nói mỗi ngày ngoài thiết kế ra cậu còn có thể quan tâm chuyện khác không? Là cô cả của bang Thất Tinh, cậu lại có thể không biết anh Dạ là ai? Trời đất quỷ thần ơi! Mau tới đây và bắt con yêu nghiệt này đi!
Che miệng cười, Bạch Minh Hàm mặt mày vui vẻ: “Đường Đường, cậu sắp biến thành thần côn rồi!”
“NO! NO! NO!” Đường Đường duỗi ngón trỏ lắc lắc: “Đây không phải thần cồn, cái này gọi là bát quái!”
Bạch Minh Hàm gật đầu: “Bát quái không phải là phiên bản nhỏ của thần côn sao? Tớ nói đúng còn gì!”
“Đáng ghét!” Cô gái mím môi, vẻ mặt đầy oan ức.
“Chậc chậc chậc…” Bạch Minh Hàm lấy tay nâng cằm bạn mình: “Coi cái mặt của người đang yêu kìa, đừng nói với tớ là cậu thích cái anh Dạ gì gì đó đấy nhá?”
Hai gò má Đường Đường đỏ lên, ánh mắt ngượng ngùng né tránh.
Bạch Minh Hàm sững sờ, đáy mắt hiện lên một tia nặng nề, đột nhiên đứng dậy: “Đường cục cưng, cậu tới thật đấy à?”
Đường Đường cắn môi dưới, vẻ mặt xấu hổ, loại chuyện này cô ấy không muốn giấu diếm bạn thân từ nhỏ của mình: “Minh Hàm, cậu cũng biết Đường Nghêu là anh tớ, đúng không?”
Bạch Minh Hàm gật đầu: “Anh Đường thì có gì mà tớ không lại không biết? Nhưng mà… cái này có liên quan gì tới người cậu vừa nói?”
“Cậu nghe tớ nói trước đã! Cậu biết khả năng cá cược của anh tớ mà, nói trắng ra, cả cái Trung Quốc này, anh tớ đứng thứ hai không ai dám nói đứng nhất! Nhưng mà anh Dạ lại làm cho anh tớ thua hai trận liên tục, hơn nữa còn khiến anh tớ tâm phục khẩu phục!”
Bạch Minh Hàm kinh sợ, bang Cự Phong và bang Thất Tinh trước giờ luôn quan hệ rất tốt, nhà họ Đường và nhà họ Bạch hồi trước cùng nhau di chuyển từ Macao sang Quảng Đông, cũng được xem là có quan hệ thân thiết từ lâu rồi, vậy nên quan hệ giữa cô ta và Đường Đường mới thân thiết như thế.
Tài đánh bạc của nhà họ Đường nổi tiếng khắp các sòng bài ở Macao, mà Đường Nghêu đã đánh bạc từ nhỏ, bây giờ kỹ năng phải gọi là siêu phàm, khó có đối thủ. Đến cuối cùng cái anh Dạ này là ai, có thể…. thắng Đường Nghêu liên tiếp 2 ván?!
Còn có thể để người đàn ông kiêu ngạo như Đường Nghêu tâm phục khẩu phục?
Sao có thể như thế!
Bạch Minh Hàm tinh tường phát hiện, mọi chuyện dường như quá kỳ lạ: “Cậu mau nói cho tớ biết đi, cái anh Dạ này rốt cuộc là ai?”
Mặt Đường Đường đỏ bừng lên, nở nụ cười ngọt ngào: “Người ta đồn rằng, anh Dạ là người đứng đầu Dạ Xã, rất đẹp trai, hơn nữa còn đa mưu túc trí, làm việc quyết đoán, chinh phục các thế lực Giang Tây trong vòng nửa năm. Cả hai giới quan chức và kinh doanh đều có mối quan hệ, trẻ tuổi tài năng, dù là mưu lược hay là thực lực cũng không thể xem thường! Tớ chưa bao giờ thấy anh tớ ngưỡng mộ và khen ngợi một người như thế!”
“Dạ Xã?!” Bạch Minh Hàm kinh hãi, đôi mắt ám sáng.
“Đúng rồi. Cậu có biết bang phái này không?”
Bạch Minh Hàm khẽ nhíu mày, rồi cô nghiêm nghị nói: “Tớ nghe ông nội và các trưởng lão có nhắc đến khi họ đang thảo luận vấn đề trong phòng làm việc, nói anh ta….” Cắn môi dưới, cô gái do dự một chút.
“Nói anh ta cái gì? Minh Hàm ngoan, cậu mau nói cho tớ biết đi! Nói lấp lửng, thật sự là làm người ta tò mò chết đi được!”
“Nói anh ta gian xảo, ra tay độc ác, hơn nữa còn bạc bẽo vô tình! Thế lực Dạ Xã ở Giang Tây chính là dùng cách tàn sát đẫm máu, giẫm lên xương trắng, anh ta là một người rất lạnh lùng, quá vô tĩnh, cũng rất tàn nhẫn, tớ khuyên cậu đừng tự dẫm vào cũng nước đục này nữa, kẻo sau này lại phải hối hận….”