Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cô!” Kỷ Tu Viện tức giận đến mức hai má đỏ bừng, nhưng cũng không mắng ra được lời nào quá khó nghe vì ái ngại vấn đề giáo dục, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Đồ không biết điều!”
Dạ Cô Tinh chậc chậc lên tiếng, lắc đầu liên tục, ánh mắt như đang nhìn đồ đần: “Nói cô béo, thì cô thật sự phồng má luôn sao? Có đôi khi, đừng đưa bản thân lên cao quá, nếu không, vừa không cẩn thận là sẽ dễ té đau lắm đấy.”
Kỷ Tu Viện híp mắt: “Cô uy hiếp tôi?”
Cười giễu hai tiếng: “Cô xứng sao? Nói một cách dễ nghe chút, thì cô là em họ, là thân thích, nói khó nghe chút, thì đến cả người thứ ba cô cũng không phải, uy hiếp cô? Cũng phải xem lại xem cô có đủ cái tư cách đó hay không.”
Rõ ràng là lời nói mang theo ý tức giận, nhưng được nói dưới giọng điệu không nhanh không chậm của Dạ Cô Tinh, lại có chút gì đó… khinh thường khó tả.
Đúng vậy, chính là khinh thường!
Hai mắt Kỷ Tu Viện trừng trừng, như thể không tin được rằng đối phương lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình!
Trong mắt cô ta, Dạ Cô Tinh chẳng qua chỉ là một tiểu minh tinh không đáng để quan tâm, dùng gương mặt xinh đẹp để mê hoặc An Tuyển Hoàng, vọng tưởng dựa vào cục vàng trong bụng để trèo rồng đính phượng, bay lên cành cao.
Không thể trách trí tưởng tượng của cô Kỷ này quá tốt, mà là ở trong cái giới thượng lưu này, có rất nhiều loại chuyện như vậy, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Kỷ rồi, cô ta sớm đã gặp phải mấy chuyện tương tự như vậy, cũng không lạ gì!
Đối với một gia tộc giàu có mà nói, hôn nhân đại sự, môn đăng hộ đối, đó là đạo lí hiển nhiên, cho dù bây giờ Dạ Cô Tinh được An Tuyển Hoàng chiều chuộng, yêu thương, được anh yêu thích, nhưng thân phận của cô cũng bày ra đó, bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng không gả được vào nhà họ An.
Vì vậy, cho dù bây giờ anh họ có thích người phụ nữ này cỡ nào, thậm chí để cô ta sinh con nối dõi tông đường đi chăng nữa, thì cũng không thể thật sự cưới cô ta được, vì vậy, ngay từ đầu Dạ Cô Tinh đã định sẵn phải là “người thứ ba”.
Nhưng bây giờ, cô ta lại bị một “người thứ ba” chỉ vào mũi mắng là “người thứ ba”, còn nói rằng cô ta không bằng cả “người thứ ba”, dù Kỷ Tu Viện có tu dưỡng tốt đến đâu, cũng không nhịn được mà nổi giận.
“Cô dựa vào cái gì mà dám nói với tôi như vậy? Chỉ dựa vào cái bụng này của cô? Hay là cô nghĩ rằng anh họ sẽ dung túng, cưng chiều cô một cách vô hạn? Cho tôi xin đi, cô tỉnh táo lại đi có được không, cũng không nhìn thử thân phận của mình là gì, chim sẻ mà đòi trèo cành cao, quạ đen mà mơ tưởng thành phượng hoàng? Một người như anh họ, sớm muộn gì cũng sẽ phải cưới một người vợ môn đăng hộ đối, đến lúc đó, sợ là đến người thứ ba cô cũng không với tới được!”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh trầm tĩnh, ánh mắt thâm thúy.
Một cảm giác đắc ý không thể giải thích được dâng lên trong lòng Kỷ Tu Viện, không biết tại sao, cô ta thực sự rất chán ghét sự thờ ơ trên khuôn mặt của Dạ Cô Tinh, như thể cô không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng thật ra cô lại nắm tất cả mọi thứ trong tay!
“Cô còn không biết mẹ của anh họ đúng không? Chính là cô của tôi – Kỷ Tình, bà ấy sẽ không bao giờ cho phép người có thân thế như cô gả vào nhà họ An! Tôi khuyên cô, tốt hơn hết là nên từ bỏ những suy nghĩ không nên có đó đi càng sớm càng tốt, rời khỏi anh họ, tìm một người đàn ông bình thường để sống, như vậy mới… “
“Cô đang sợ cái gì vậy?”
Kỷ Tu Viện sửng sốt một chút: “Cô, cô nói cái gì?”
Dạ Cô Tinh đứng dậy khỏi ghế sofa, vô thức dùng hai tay bảo vệ bụng dưới, nở nụ cười lạnh lẽo, từng bước đi tới trước mặt Kỷ Tu Viện, đối mặt với cô ta: “Cô nói nhiều như vậy, chỉ là muốn ép tôi rời khỏi An Tuyển Hoàng mà thôi, còn cô, rốt cuộc là đang sợ cái gì đây?”
Hai mắt Kỷ Tu Viện lóe lên, nhưng trong nháy mắt này, đã ta bị Dạ Cô Tinh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta nhìn thấy.
“Tôi cảm thấy cô rất ngu ngốc.”
“Cô nói nhảm…”
“Giống như một con chó tự nhiên chạy đến trước mặt tôi mà sủa vậy, tôi nhớ là, lần trước gặp mặt, cô vẫn còn là dáng vẻ của một cô tiểu thư khuê các, bây giờ, chẳng lẽ là trúng tà rồi?” Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhếch môi, nhìn Kỷ Tu Viện từ trên xuống dưới, giống như soi mói một món hàng hóa, ánh mắt sắc sảo như mũi kim nhọn khiến người ta đau nhức.
“Tôi rất hoài nghi.” Dạ Cô Tinh cười khẽ: “Đuổi tôi đi rồi, cô sẽ được chỗ tốt gì nhỉ?”
Đưa tay đặt lên bờ vai cân xứng của cô gái, Kỷ Tu Viện toàn thân chấn động, như thể gặp phải điều gì đó đáng sợ, nhanh chóng lùi về sau nửa bước, Dạ Cô Tinh cũng không cảm thấy buồn phiền, chỉ là cười, cười đến trầm tĩnh lạnh lùng, cười đến cao thâm khó dò, “Cô nói xem, tôi không thể gả vào nhà họ An, nhưng ít nhất tôi có thể ở bên cạnh Hoàng, còn cô thì sao? Làm em họ của An Tuyển Hoàng, cô lại tính là cái thứ gì chứ? Nhà họ An không cần tôi, chẳng lẽ còn cần cô hay sao?”
Dạ Cô Tinh hưởng thụ với quá trình lấy nước ấm nấu ếch này, ánh mắt dò xét lại trở nên lăng lệ ác liệt: “Vừa rồi chính bản thân cô cũng nói, Kỷ Tình là một nhân vật lợi hại, bà ta sẽ cho em họ gả cho anh họ sao? Cái này gọi là——Loạn, luân!”
Hai chữ cuối cùng giống như một nhát búa đập vào tim Kỷ Tu Viện, cô ta bất giác mềm nhũn hai chân, ngã ngồi trên ghế sofa, lần này, đổi lại là Dạ Cô Tinh từ trên cao nhìn xuống.
Thật đáng tiếc, tuy Kỷ Tu Viện là người rất lanh lợi, năng lực ứng biến cũng không tệ, nhưng xét cho cùng, cô ta vẫn còn quá trẻ, quá ít trải nghiệm, kiến thức cũng chẳng qua chỉ là lý thuyết suông, so với loại người từng trải như Dạ Cô Tinh, cách nhau không chỉ một chút, cho nên mới bị vài ba câu nói của Dạ Cô Tinh làm rối loạn trận tuyến, tự để lộ khuyết điểm của mình.
Dạ Cô Tinh đã có phần lớn tính toán, nhưng cô vẫn cần một mồi lửa cuối cùng, tự mình chứng minh, dáng vẻ tươi cười trở nên đường hoàng, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại sinh ra một loại cảm giác ma mị, đồng tử của Kỷ Tu Viện hơi co lại—— “Cô cảm thấy, có tầng quan hệ này bày ra ở đó, Kỷ Tình sẽ để cho nhà họ An mất mặt, để cho con trai bà ta gánh trên lưng gông cùm đạo đức, sau đó bị các gia tộc lớn chỉ trích ư?”
Tấm lưng vốn dĩ thẳng tắp trở nên suy sụp, ánh mắt Kỷ Tu Viện có chút ngẩn ra, “Sẽ không đâu… không đâu… Bà ấy đã đồng ý với tôi rồi… Bà ấy rõ ràng đã hứa với tôi rồi…”
“Ồ? Kỷ Tình đã hứa với cô điều gì?”
“Bà ấy nói tôi có thể kết hôn với anh họ, chỉ cần….”
“Chỉ cần cái gì?” Dạ Cô Tinh cười rạng rỡ, một ngọn lửa u ám bùng cháy trong mắt cô.
“Chỉ cần tôi…” Kỷ Tu Viện sửng sốt rồi đột nhiên hoàn hồn, nhìn Dạ Cô Tinh như nhìn một con quái vật.
Vừa rồi, suýt chút nữa là cô ta đã nói ra! Người phụ nữ này thật quá quái lạ! Trong lòng Kỷ Tu Viện chợt lạnh, đưa tay lên sờ, trên trán sớm đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Quá, quá kỳ quái…
Thật ra, Kỷ Tu Viện không cần phải nói tiếp, Dạ Cô Tinh cũng đã đoán được khoảng bảy tám phần, xem ra, chính là mụ phù thủy Kỷ Tình kia đang muốn khiến cô khó chịu!
Đoán chừng là do thím Vinh gọi điện thoại cho bà ta, nên mụ phù thủy kia đã không thể ngồi yên được nữa rồi, vì vậy mới xúi giục một kẻ ngu ngốc của nhà họ Kỷ đến để thị uy với cô.
Nhưng mà, tìm một người như vậy đến, không lẽ mụ phù thủy kia bị mù rồi à? Mắt không mù, tâm mù!
Thực ra, trong khoảng thời gian này, Kỷ Tình quả thật là sức đầu mẻ trán, súng ống đạn dược của chi thứ năm bị cướp, đã trở thành chuyện bình thường, chỉ cần hàng hóa được vận chuyển vào Trung Quốc, sẽ luôn trở thành mục tiêu. Mỗi lần như vậy, dường như là có ai đó cố tình muốn chống đối bọn họ!
Ban đầu chỉ có hàng hóa vận chuyển vào Bắc Kinh là bị cướp, nhưng gần đây, toàn bộ hàng hóa vận chuyển vào Trung Quốc đều bị cướp, bất kể nam hay bắc, đều không lần nào may mắn thoát khỏi!
Kỷ Tình đánh hơi thấy một luồng khí nguy hiểm khiến người ta cảm thấy bất an, nhưng mà chi thứ năm đã cử người trực tiếp đến Trung Quốc, mất hơn nửa tháng vẫn không tra ra được gì, chỉ nói là do ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, Kỷ Tình vẫn không tin tưởng lắm, nhưng chứng cứ bày ra trước mặt, khiến bà ta không tin cũng không được.
Mỗi lần đều là các bang phái khác nhau, địa bàn cũng khác nhau, chỉ nói đến phía Nam Trung Quốc, là một đống hỗn tạp, làm theo ý mình, không ai có thể sai khiến được các bang phái này.
Nhưng điều kỳ lạ là, lần nào họ cũng bị cướp, cứ như thể bên kia chính là nhắm vào hàng hóa của nhà họ An mà ra tay vậy!
Lần thứ nhất là trùng hợp, lần thứ hai là do ngoài ý muốn, lần thứ ba là do đánh bậy đánh bạ, rồi đến lần thứ tư và thứ năm thì sao đây?
Mặc cho Kỷ Tình nghĩ đến nát óc, bà ta cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc là ai đang nhắm vào chi thứ năm, hay nói cách khác, là nhắm vào bà ta!
Sau đó nghĩ kỹ lại, mối quan hệ hợp tác của bà ta với chi thứ năm vẫn luôn được giữ bí mật, chi thứ năm ra người ra sức, bà ta quăng tiền, cuối cùng chia hoa hồng, thu nhập hàng năm tương đối khả quan!
Gần đây, tin xấu liên tiếp ập đến, có thể nói là tổn thất vô cùng nghiêm trọng, túi tiền của bà ta cũng bị teo rút lại.
Cho nên, khi Kỷ Tu Viện gọi đến, Kỷ Tình đâu có lòng dạ nào mà đi ứng phó với cô ta?
Qua vài ba câu nói, Kỷ Tình nghe ra được Kỷ Tu Viện có ý với An Tuyển Hoàng, trong lòng thầm khinh bỉ xem thường, nhưng lời nói ra lại khuyến khích cô ta chủ động tiếp cận An Tuyển Hoàng, ngụ ý ám chỉ nếu như đuổi được Dạ Cô Tinh đi, bà ta sẽ để cô ta làm con dâu của nhà họ An.
Chẳng qua chỉ muốn làm Dạ Cô Tinh chướng tai gai mắt mà thôi, mặc dù bà ta luôn không thích An Tuyển Hoàng, thiên vị con trai nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra, làm ảnh hưởng đến thanh danh của cả nhà họ An! Hết thảy, chẳng qua chỉ là để đánh lừa cô gái ngốc nghếch đó mà thôi.
Hơn nữa, nhà họ Kỷ cũng chẳng đối xử tốt với bà ta được bao nhiêu, bà ta dựa vào cái gì mà đi xem xét con gái nhà họ Kỷ?
Nhưng không ngờ, Kỷ Tu Viện thật sự tin, tìm cơ hội bày ra việc tình cờ gặp gỡ, sau đó thành công tiến vào biệt thự, nghĩ rằng tốt nhất là làm Dạ Cô Tinh chủ động rời đi, nếu cô không đi thì sẽ chọc tức cô, miễn cho người phụ nữ này kiêu ngạo!
Dạ Cô Tinh biết, hoá ra lại là mụ phù thủy Kỷ Tình kia giở trò, xem ra bà ta cũng đang rảnh lắm đây…
Có lẽ, phải nặng tay, mới có thể làm cho bà ta yên tĩnh trong một khoảng thời gian ngắn!
Kỷ Tu Viện nhìn nụ cười tà ác nơi khóe miệng Dạ Cô Tinh, như thể nhìn thấy một đôi cánh ác ma màu đen mọc ra sau lưng cô, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Lại gượng chống lấy một hơi, miệng cọp gan thỏ: “Tôi nói cho cô biết, cô của tôi vẫn luôn rất thích tôi, hơn nữa tôi và anh họ là thanh mai trúc mã, chúng tôi đã từng có một khoảng thời gian như vậy, dù cô có thế nào thì vẫn kém hơn tôi mà thôi! “
“Ồ?” Đôi mắt Dạ Cô Tinh khẽ nheo lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Thanh mai, trúc mã?”
Kỷ Tu Viện như bắt được điểm yếu của Dạ Cô Tinh, nhanh chóng bình tĩnh lại, nhướng mày đắc ý: “Sao? Sợ rồi à?” Cô ta nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh, cố gắng tìm kiếm dấu vết hoảng loạn, đau đớn trên khuôn mặt cô, nhưng không có, không có gì cả!
Cô bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng không gió, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng: “Kỹ năng bịa chuyện của cô Kỷ thật giỏi!”
“Cô không tin những gì tôi nói sao?” Giọng nói cô ta đột nhiên cất cao.
Dạ Cô Tinh không đáp lại, rõ ràng là dáng vẻ không tin, nhưng ở góc độ mà Kỷ Tu Viện không thể nhìn thấy, đôi mắt của cô lóe lên.
An Tuyển Hoàng, anh giỏi thật đấy! Anh họ em họ, trời sinh một cặp thế à? Giỏi lắm……
An Tuyển Hoàng đang ở phòng làm việc nhà họ Giang, trò chuyện vui vẻ cùng với cụ Giang đột nhiên cảm thấy mắt phải giật giật.
Giang Trấn Hải thấy thế sững sờ, ánh mắt lóe lên: “Sắc mặt cậu An không tốt lắm, tôi thấy hay là hôm nay chúng ta cứ như vậy trước đi….”
Ai ngờ, ông cụ chưa kịp nói xong, An Tuyển Hoàng đã xua tay: “Không sao.”
Ở biệt thự bên kia, Kỷ Tu Viện bị kích động bởi thái độ thờ ơ của Dạ Cô Tinh, cười giễu hai tiếng, cô không hỏi, nhưng cô ta cứ muốn nói đấy!
Gãi đúng chỗ ngứa!
Cho nên nói, tiểu yêu tinh nào đó, đạo hạnh còn thấp, so với loại đại yêu quái lòng dạ hiểm độc như Dạ Cô Tinh là hoàn toàn không cùng đẳng cấp!
“Anh hai tôi là Kỷ Hạo Lâm, chắc cô cũng không xa lạ gì nhỉ?” Không biết nghĩ đến cái gì, môi Kỷ Tu Viện cong lên có chút mỉa mai: “Nhắc mới nhớ, vào đêm tổ chức bữa tiệc ở nhà họ Kỷ, đột nhiên có người tập kích, cô còn cứu anh ta một mạng đấy.”
Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng khi nghe thấy giọng nói có chút phẫn uất của Kỷ Tu Viện, cô không khỏi sững sờ, sau đó, nghiền ngẫm mà cong môi.
Xem ra cô tư nhà họ Kỷ cũng không phải là loại dễ ăn gì, nghe giọng điệu của cô ta, đêm đó mình cứu được Kỷ Hạo Lâm là chuyện ngu ngốc cỡ nào, hóa ra, là muốn để cho anh hai của mình chết!
Nhà họ Kỷ này thật sự càng ngày càng thú vị, nước thật sự sâu đến không thể tưởng tượng nổi!
Kỷ Tu Viện nói tiếp: “Người đó là một con ma ốm bệnh taath liên miên, còn có nỗi oán hận sâu nặng với anh họ, cô có biết không?”
Ánh mắt mà Kỷ Hạo Lâm nhìn An Tuyển Hoàng, giống như một con rắn độc sẽ giương nanh múa vuốt bất cứ lúc nào, hung hãn, tà ác, mang theo một loại hận ý cùng oán trách!
Dạ Cô Tinh không nói, mà Kỷ Tu Viện cũng thực sự không cần ai trả lời.
“Đó là bởi vì, khi anh ta mười tuổi, anh họ đã đâm anh ta để cứu tôi!”
Lông mày của Dạ Cô Tinh nhướng lên.
…
Chạng vạng tối, khi An Tuyển Hoàng trở về, Kỷ Tu Viện đã không còn ở đó.
Anh cũng không hỏi cô ta đã đi đâu, dáng vẻ như lẽ đương nhiên, giống như Kỷ Tu Viện vốn không nên tồn tại trong không gian này.
Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh trầm xuống.
Nhưng mà rất nhanh, An Tuyển Hoàng đã phát hiện ra điều bất thường.
Anh bước đến chỗ Dạ Cô Tinh, người phụ nữ trực tiếp vung cho anh sắc mặt lạnh lùng, anh gắp rau cho cô, cô lại vung tay và bỏ vào bát của Diệp Nhĩ, khiến Diệp Nhĩ vô cùng xấu hổ.
Dạ Tứ từ bên trái ngó ngó, Thập Ngũ từ bên phải nhìn nhìn, Dạ Tứ và Thập Ngũ lập tức chuyên tâm ăn cơm.
Vẻ mặt của Minh Chiêu lạnh lùng, Minh Triệt vẫn im lặng, sắc mặt của Nguyệt Vô Tình nhàn nhạt.
Không khí của toàn bộ bàn ăn có một loại áp lực kì lạ khó nói.
Sắc mặt Dạ Cô Tinh trầm như nước, cảm xúc khó mà phân biệt được, nếu nói cô vui, thì cô cũng không có cười, nếu nói cô không vui, thì cô cũng đâu có tức giận, mọi người anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, sau đó nhanh chóng ăn cơm xong, rồi chuồn khỏi đó!
Khi Dạ Tứ vừa đi, vỗ vai An Tuyển Hoàng: “Người anh em, chúc may mắn.”
Diệp Nhĩ khẽ thở dài, trong mắt hiện lên sự hả hê bị đè nén: “Em rể, cố lên.”
Mí mắt phải của An Tuyển Hoàng lại đột nhiên nhảy lên.
Lúc này, Dạ Cô Tinh đặt đũa xuống: “Đứng lại.” Tất cả các bước chân chạy trốn đều dừng lại.
Chủ sự lại không nhanh không chậm múc đầy bát canh của mình, “Năm người các anh, đến phòng làm việc nhỏ đợi ở đó” Năm người, tất nhiên là ám chỉ mấy người Diệp Nhĩ, Dạ Tứ, Minh Chiêu, Minh Triệt nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chuồn mất.
Phòng làm việc nhỏ thật ra là được sửa từ một gian phòng dành cho khách, An Tuyển Hoàng thấy Dạ Cô Tinh thường xử lý tài liệu trên bàn trà ở trong phòng khách, nếu cuộn mình ở đó sẽ không thoải mái, nên dứt khoát cho người làm ra một gian phòng cho cô, sử dụng như là phòng làm việc, ngày thường, khi An Tuyển Hoàng không sử dụng phòng làm việc lớn, Dạ Cô Tinh sẽ đến đó để thảo luận các vấn đề, bởi vì ở đó có một cửa sổ kính trong suốt rất lớn nối từ trần nhà đến sàn, vừa hay có thể nhìn thấy biển.
“Anh không dùng phòng làm việc đâu.” An Tuyển Hoàng trầm giọng, ý bảo Dạ Cô Tinh có thể đến căn phòng kia của anh.
Nhưng mà, Dạ Cô Tinh cũng không thèm nhìn anh, trực tiếp bỏ bát xuống, lau miệng: “Không cần”. Sau đó dẫn năm người vào phòng làm việc nhỏ.
Sắc mặt của An Tuyển Hoàng trở nên đen kịt, như có thể nhỏ ra cả mực, mí mắt không ngừng giật giật.
Vào phòng, Dạ Cô Tinh cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tình hình thế nào?”
Ngay từ một tuần sau khi giải cứu Tiểu Ngũ và những người khác, Dạ Cô Tinh đã phát lệnh tìm người, còn về người muốn tìm, đương nhiên là thành viên còn lại của Dạ Tổ.
Bên phía Chử Vưu, có thể lợi dụng hệ thống tình báo của Chiến Phủ, Dạ Thất cộng thêm Vu Sâm có thể kiểm soát toàn bộ hướng đi trong nội địa Trung Quốc, Diệp Nhĩ phụ trách Pháp và Đức, Tịch Cẩn phụ trách Canada, còn Dạ Tứ bọn họ đã lợi dụng tầm ảnh hưởng của Dạ Lang mà giăng lưới khắp lục địa Châu Phi!
Đã gần một tháng trôi qua, không có lí gì mà chưa gom đủ người!
Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của mọi người, Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Không có tin tức gì sao?”
Mọi người lắc đầu tỏ vẻ hổ thẹn.
Dạ Cô Tinh khẽ thở dài, khoanh tay đứng, ánh mắt ung dung nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời chìm dần và biến mất ở đường chân trời.
Mà phía sau cô, mấy người vừa rồi còn đang tràn đầy áy náy, lại nhìn nhau, đáy mắt hiện lên tia xảo trá, nhưng chỉ là thoáng qua, đương nhiên Dạ Cô Tinh không nhìn thấy được.
Tiểu Thập Nhị, ngày mai phải xem cậu rồi…
Khi Dạ Cô Tinh trở lại phòng ngủ, người đàn ông đã tắm xong, dựa vào thành giường, chán nản đổi kênh, trong lòng mơ hồ có sự không kiên nhẫn.
Vừa thấy cô bước vào đã vội vàng vứt cái điều khiển, chạy tới, Dạ Cô Tinh nhanh chóng lấy bộ đồ ngủ lao vào phòng tắm như đang chạy trốn.
Lách cách—–
Cửa, khoá rồi.
An Tuyển Hoàng đang đứng ở cửa phòng tắm, một lúc sau nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, anh ngẩn người, trong đôi mắt sâu thoáng qua một tia nghi hoặc và vô tội, trông có vẻ hơi… đáng thương.
Dạ Cô Tinh đã tắm trong vòng bốn mươi tám phút hai mươi sáu giây.
Tại sao lại biết chính xác như vậy?
Bởi vì một người đàn ông tâm tình không ổn định nào đó đang nhìn đồng hồ, đếm từng phút từng giây.
Đi ra với mái tóc ướt sũng, Dạ Cô Tinh kéo lấy chiếc khăn ở một bên, lung tung mà lau, động tác có chút nóng nảy, như thể đang trút đi điều gì đó.
Bây giờ, tâm trạng của cô đang rất tồi tệ, rất muốn nổi giận.
Vứt chiếc khăn tắm phiền phức này đi, cô ngồi trước bàn trang điểm, lấy máy sấy tóc ra, lúc ngước mắt lên, nhìn qua gương, vừa hay đụng ngay vào đôi đồng tử đen bóng thâm thúy của người đàn ông…