Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
  3. Chương 197: Quyền chủ thực ngạo kiều (2)
Trước /199 Sau

[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 197: Quyền chủ thực ngạo kiều (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mái tóc đen nhánh xõa tung, che khuất bả vai.

Càng khiến cô thêm phần gầy yếu.

Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"

Nha hoàn Tiểu Đào luôn hầu hạ bên người nguyên thân nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động liền cẩn thận mở miệng.

Biết hiện tại tiểu thư khẳng định rất khổ sở.

Phụ mẫu đều chết ở bên ngoài, thúc phụ chi thứ lại nên nắm quyền.

Mỹ danh thì là tuổi nàng còn quá nhỏ, không thể đảm nhận được trọng trách to lớn này, nên giúp nàng coi quản.

Mấy ngày nay tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng yên lặng rơi lệ.

Bộ dáng thương tâm cực kỳ.

Thời điểm đang suy nghĩ, bỗng nhiên trong phòng truyền đến tiếng nói: "Ừ."

Tiểu Đào nghe vậy vội vàng đẩy cửa đi vào.

Nàng ta mặc một bộ y phục màu hồng nhạt dành cho nha hoàn, trên đầu cài một cây trâm hình hoa đào.

Hai mắt to tròn, lớn lên trông rất đáng yêu.

Tiểu Đào vội vàng đi đến mép giường, thấy sắc mặt tiểu thư không tốt, chỉ sợ là vừa mới khóc xong.

Lập tức an ủi: "Tiểu thư, người đừng khổ sở. Sắc trời hôm nay rất tốt. Không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo giải sầu đi?"

Rất rõ ràng, Tiểu Đào không hề chuyện nguyên thân bị hạ độc rồi bị lấy mất Kim Đan.

Nếu không cũng sẽ không nỗ lực dỗ nguyên thân vui vẻ, còn tính toán rủ nguyên thân ra ngoài giải sầu.

Tiểu Đào thấy tiểu thư nhà mình không hề cự tuyệt, lập tức nhanh chân giúp tiểu thư thay y phục.

Một thân y phục màu trắng.

Nhìn sơ qua chỉ cảm thấy nó giống như những bộ quần áo bình thường khác.

Nhưng nếu để ý kỹ thì có thể thấy bộ y phục này được may từ tơ lụa thượng hạng, những hoa văn trên váy được thêu thủ công vô cùng tinh xảo.

Hình như nguyên thân rất thích màu trắng.

Nên đến trâm cài tóc cũng chỉ dùng một cây bạch ngọc vô cùng đơn giản.

Tiểu Đào giúp tiểu thư mặc quần áo trang điểm xong.

Liền dùng gương soi qua một lần, cùng với ngày xưa không hề có chút khác biệt nào.

Dung mạo của tiểu thư vẫn xinh đẹp, ôn nhu như lúc trước.

Cộng thêm kiểu trang điểm tuy đơn giản nhưng tinh tế này, càng làm tăng thêm vẻ quý khí và băng lãnh của tiểu thư.

Chỉ là...

Tiểu Đào vừa mới dừng tay, Nam Nhiễm đã đứng dậy.

Hai tay để ra sau lưng, bước từng bước ra khỏi phòng.

Đôi mắt hơi híp lại, cả người đều toát lên hơi thở lười biếng cùng chút gì đó tiêu sái.

Nhìn một màn này, mí mắt Tiểu Đào giật giật vài cái.

Vô cùng hoang mang.

Thậm chí trong giây lát còn không thể xác định đây có phải tiểu thư nhà nàng không?

Thấy thế nào cũng không giống a~.

Nhưng, nhưng xác thật, dung mạo xinh đẹp kia chính là của tiểu thư nhà nàng a~.

Dưới khóe mắt của nguyên thân có một nốt ruồi lệ(*).

Vì khí chất của nguyên thân thiên về hướng ôn nhu, ngoan ngoãn.

Nên nốt ruồi này lại càng làm nổi bật lên vẻ ôn nhu dịu dàng của nguyên thân.

Nhưng hiện tại.

Mỗi một nụ cười, một cái cau mày của Nam Nhiễm.

Làm gì còn vẻ ôn nhu, ngoan ngoãn như trước nữa.

Càng nhìn càng cảm thấy cô như đang thông đồng, câu dẫn người khác.

Nam Nhiễm đi ra khỏi phòng mình.

Bước vào trong sân viện.

Giữa sân có một cây hoa đào rất lớn.

Đang trong thời kì nở rộ.

Từng cánh hoa rơi trên mặt đất.

Một cơn gió đi qua, cây đào lay động, cánh hoa tung bay, cuốn lên tạo thành một dải lụa màu hồng đẹp mắt.

Cho đến khi từ ngoài cửa truyền đến vài tiếng động.

Đánh vỡ không khí an tĩnh hiếm có này.

"A? Tỷ tỷ tỉnh rồi! Thật tốt quá!"

Một thiếu nữ mặc váy vàng đi đến.

Hai mắt long lanh, mày liễu, môi đỏ, cả người đều tràn đầy sức sống.

Trên tay thiếu nữ lúc này là một đóa hoa vô cùng lớn màu vàng.

Khuôn mặt mang ý cười, chạy nhanh tới.

Nàng ta nhìn cả người Nam Nhiễm một lượt.

"Tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?"

Ánh mắt linh động, là một tiểu muội muội đáng yêu nhà bên.

Thiếu nữ này gọi là Nam Lăng.

Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Nam Lăng thấy vậy, vui vẻ vừa cười vừa nắm tay Nam Nhiễm.

Nhìn qua trông rất thân mật.

"Tỷ tỷ?"

Thấy Nam Nhiễm không nói lời nào, nàng ta lại gọi một tiếng.

Nhưng rất nhanh, dường như ý thức được điều gì đó.

Ý cười trên mặt Nam Lăng dần dần biến mất.

Vẻ mặt đau khổ.

"Tỷ tỷ, muội cũng rất buồn vì bá bá và bá mẫu đột nhiên qua đời. Phụ thân muội cũng không có ý gì khác, chỉ muốn giúp tỷ tỷ bảo vệ Nam gia. Chờ đến khi tu vi của tỷ tỷ thăng cấp, nhất định sẽ giao Nam gia lại cho tỷ tỷ."

...

(*) Nốt ruồi lệ: Theo nhân tướng học, lệ đường là vị trí ngay dưới vùng mắt, vị trí này còn gọi là bọng mắt. Thường người nào thức khuya dậy sớm sẽ bị th nâu hoặc đen phần lệ đường này. Theo quan niệm dân gian, lệ đường đại diện cho cung tử tức, ý nói là người nào sở hữu nốt ruồi ở lệ đường thường có cuộc đời bất hạnh. Sống trong vất vả và gian nan, đặc biệt là đường tình duyên chịu nhiều trắc trở.

Song đó, nhiều người cho rằng nốt ruồi lệ đường là nốt ruồi hứng lệ, nốt ruồi lệ chí... Người nào sở hữu nốt ruồi ở vị trí này thường chịu nhiều đau buồn trong tình cảm. Đặc biệt nữ giới sở hữu nốt ruồi lệ đường luôn chịu nhiều đắng cay trong hôn nhân, sở hữu vẻ ngoài mong mạnh dễ vỡ, yếu đuối, đa sầu đa cảm.

Mặc khác người sở hữu nốt ruồi này thường xuyên phải lo lắng phiền muộn, thiếu tự tin trong các mối quan hệ. Lúc nào cũng rụt rè, sợi hãi, không dám tiếp xúc với người ngoài, nhất là người lạ mặt.

Quảng cáo
Trước /199 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Loạn Thế Hoành Đồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net