Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ lúc vào cửa cho đến khi trở về sân viện với Nam Nhiễm.
Nàng vẫn luôn cúi đầu, nghĩ đến con Bạch Hổ kia.
Đi tới mới phát hiện, tiểu thư đã dừng lại.
Rầm một tiếng, va vào lưng của Nam Nhiễm.
Tinh Chỉ ngẩng đầu.
Vừa vặn phát hiện ra Đường Khô đang đi ra từ sảnh chính.
Đường Khô và Nam Nhiễm bốn mắt nhìn nhau.
Nam Nhiễm nhíu mày.
Đi thẳng đến sảnh chính.
Tất cả lực chủ ý của cô đều đặt hết lên người Đường Khô, vì thế không có phát hiện sắc mặt Nam gia chủ đứng bên cạnh đã cực kì khó coi.
Có thể nói là đang gượng cười.
Nam Nhiễm vừa đi đến đã thấy Đường Khô mím chặt môi.
Thanh âm lạnh như băng.
"Đợi ngày lành tháng tốt, ta sẽ đến đón nàng."
Nói xong, vẻ mặt Đường Khô có chút ảo não.
Nữ nhân này khẳng định đang rất đắc ý.
Có thể hoàn toàn có được hắn.
Sau này nàng thành công bước vào Đường gia, trở thành phu nhân của hắn.
Hai người bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.
Nghĩ như vậy, Đường Khô không thể kiềm chế được, khóe môi cong lên.
Nam Nhiễm duỗi tay kéo ống tay áo của hắn.
"Ngày lành tháng tốt? Hôm nay không được?"
Tai Đường Khô nhanh chóng đỏ ửng.
Chẳng lẽ nàng gấp đến mức không chờ nổi?
Vốn hắn đã nói Tần Nhất chọn ngày tốt từ sớm.
Là một tháng sau.
Nhưng thấy nàng vội vã như thế.
Thì bảy ngày sau cũng rất tốt.
Đường Khô nghĩ lung tung, nhưng trên cả khuôn mặt vẫn lạnh băng, không hề thay đổi.
Nam gia chủ đứng bên cạnh cũng không nói nên lời.
Còn có thể nói gì đây?
Lần này Đường Khô tới đây để làm rõ người hắn muốn cưới là Nam Nhiễm.
Không những muốn Nam Nhiễm mà hắn còn muốn của hồi môn là toàn bộ Nam gia.
Sắc mặt Nam gia chủ cực kỳ khó coi.
Ỷ vào thế lực của Đường gia, muốn làm gì thì làm?
Tần Nhất nhìn gia chủ nhà mình, một chút cũng không có ý định kháng cự hành động của Nam Nhiễm.
Hơn nữa còn có dấu hiệu dù Nam Nhiễm cô nương làm gì gia chủ cũng có thể tiếp thu.
Tần Nhất tận mắt nhìn thấy gia chủ lãnh khốc, tâm cứng như đá của mình từng bước từng bước sa đọa thành bộ dáng như hiện tại.
Đang lúc Tần Nhất còn cho rằng gia chủ nhà mình sẽ bị Nam Nhiễm cô nương lừa chạy.
Bỗng nhiên thấy hơi thở của gia chủ xuất hiện dao động, giây tiếp theo, gia chủ giật lại ống tay áo.
Lui về sau hai bước.
Kéo giãn khoảng cách với Nam Nhiễm.
Mí mắt Đường Khô rũ xuống.
Cả người phá lệ lạnh nhạt.
"Nam gia chủ, cáo từ."
Vừa dứt lời, Đường Khô lập tức rời khỏi Nam phủ.
Nam Nhiễm là người đứng gần nhất.
Cho nên trước khi Đường Khô che giấu ánh mắt của mình, cô đã nhìn thấy mắt phải của hắn từ màu đen biến thành màu đỏ như máu.
Hơn nữa... hào quang lấp lánh trên người hắn cũng ảm đảm đi không ít.
Dạ minh châu bị bệnh?
Nam Nhiễm càng nhìn bóng lưng của Đường Khô, hai mày càng nhíu lại.
Đường Khô đi rồi, Nam gia chủ vẫn luôn đứng ở cửa sảnh viện, nhìn Nam Nhiễm mặc một thân bạch y, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Nếu lúc nãy Đường Khô vẫn còn ở đây thì hắn ta còn có thể thu liễm một chút.
Thì hiện giờ biểu tình càng âm trầm.
Đáy mắt Nam gia chủ hiện lên tia hung ác nham hiểm.
"Nam Nhiễm."
Giọng nói của lão ta không hề hòa ái, mà mang theo tia sắc lạnh.
Nam Nhiễm quay đầu lại, nhìn lão ta.
Nam gia chủ đứng trên bậc thang, một thân cẩm y, từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt vẫn luôn quét lên quét xuống cả người Nam Nhiễm một lượt để đánh giá.
Không thể không nói, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.
Thời điểm Nam gia chủ và đôi nhi nữ của lão ta nhìn Nam Nhiễm, cái loại biểu tình cao cao tại thượng này giống hệt sao chép.
Nam gia chủ vung ống tay áo, chắp tay sau lưng.
Trong lời nói ngầm có ý cảnh cáo.
"Ngươi có được ngày hôm nay đều nhờ vào sự dưỡng dục của Nam gia. Bất cứ lúc nào cũng không được vong ơn bội nghĩa."
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt sắc bén lại tiếp tục nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Phảng phất như những tính toán nhỏ trong lòng cô đều không thoát khỏi lòng bàn tay của lão ta.