Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thu Hương
"Chỗ của ta có chút linh dược, ngươi giúp ta mang về cho cha ta đi."
Mấy năm nay Lăng Hiểu vẫn luôn không về nhà, dù sao đệ tử của Tử Trúc Lâm muốn xuống núi thăm người thân, mỗi lần đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp xét duyệt, vô cùng phiền phức.
Lăng Hiểu sợ nhất là phiền phức.
Hơn nữa Tử Trúc Lâm nơi này linh khí dồi dào như vậy, rất thích hợp để ca ca điều dưỡng, trừ phi có việc gì đặc biệt, nếu không Lăng Hiểu cũng sẽ không xuống núi.
"Biết rồi, đưa hết cho ta đi, bảo đảm giúp người mang đến Thượng Võ thành."
Lăng Ngạo Thiên nghe Lăng Hiểu nói xong, nghiêm túc gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu cách đó không xa, thanh âm lập tức dịu dàng ôn nhu: "Hiểu nhi muội muội, còn muội?"
Lăng Tiêu: ...
Thấy Lăng Tiêu không để ý đến mình, Lăng Ngạo Thiên cũng không tức giận, vẫn mỉm cười như cũ: "Đúng rồi, sắp năm mới, Hiểu nhi muội muội muốn quà gì? Chờ ta trở lại có thể tiện đường mang cho muội!"
Lăng Tiêu: ...
"Lăng Ngạo Thiên, người nói quá nhiều, muội muội của ta sẽ thiếu chút quà gì đó của ngươi sao?"
Lăng Hiểu đứng ở bên cạnh lạnh lùng bĩu môi.
Không phải nàng phóng đại, gần một tháng nay, các vị sư huynh sự đệ sư tỷ sư muội Tử Trúc Lâm, ngày ngày chạy đến sân của nàng.
Lăng Hiểu còn tưởng đám người này tới vì quan tâm "đại sư huynh" mình, kết quả ----
Bọn họ đều là đến để đưa quà năm mới cho "Hiểu nhi muội muội"!
Lăng Hiểu: rõ ràng ta mới là đại sư huynh vạn người ngưỡng mộ! Các ngươi có phải hay không cầm nhầm kịch bản rồi?
Nhóm đệ tử: Đại sư huynh quá cao không thể với tới, hơn nữa Hiểu nhi muội muội ôn nhu tốt bụng, huống chi... "nàng" còn có thể hướng dẫn bọn họ tu luyện đó!
Được rồi.
Câu cuối mới là trọng điểm.
Hóa ra mấy năm nay lúc mà Lăng Hiểu tu luyện, Lăng Tiêu cũng không nhàn rỗi, lúc nhàm chán, hắn sẽ xem những công pháp mà Lăng Hiểu tu hành, giúp nàng tìm kẽ hở, hướng dẫn nàng tu luyện.
Dần dần, mọi người Tử Trúc Lâm đều biết "Hiểu nhi muội muội" mặc dù thân thể yếu đuối, nhưng mà trình độ võ học rất sâu, mọi người lúc nào gặp phải vấn đề khó khăn đều sẽ tìm "nàng" cùng nghiên cứu, Lăng Tiêu một mình cũng nhàm chán, liền cứ như thế giúp những người đó.
Dần dần...
Một số chấp sự và khách khanh trưởng lão trong tông môn đều nghe biết chuyện này, ngay cả bọn họ cũng bắt đầu tìm Lăng Tiêu thảo luận những công pháp võ học, thậm chí gần đây còn cùng nhau biên soạn một số công pháp nhập môn!
Lăng Hiểu: Sớm biết ca ca cho dù không có võ công cùng được hoan nghênh như thế, ta tội gì còn tự biên tự diễn nhiều kịch như vậy làm gì????
Không thể không nói, trình độ được hoan nghênh ở Tử Trúc Lâm của Lăng Tiêu, thật sự vượt qua dự tính của Lăng Hiểu.
Nhưng mà...
Đây cũng là chuyệt hợp tình hợp lý di.
Dù sao...
Lăng Tiêu mới là một trong những thiên tài danh chính ngôn thuận nhất của thế giới này.
Hiện tại hắn chẳng qua là vì thân thể, cuối cùng sẽ có ngày, hắn vẫn sẽ đứng giữa những đám mây, trên tất cả mọi người.
Lăng Hiểu mở cửa phòng mình ra, cho Lăng Ngạo Thiên nhìn một chút, lễ vật đầy phòng.
Lăng Ngạo Thiên cạn lời.
Đám người này, ra tay cũng thật nhanh!
Nhưng mà....
"Ta nói này Lăng Tiêu, ngươi xem, chúng ta ngoài cùng một sư môn, còn cùng sinh ra từ một gia tộc, phải không?"
Lăng Ngạo Thiên nhìn hướng Lăng Hiểu khẽ mỉm cười: "Có câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ngươi xem bây giờ ngươi đều đã đánh vào võ tông nhất phẩm rồi, ta vẫn chỉ là nhị phẩm võ sư, thật khiến ngươi mất thể diện đúng không? Cho nên a....."
Lăng Ngạo Thiên vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu đang ngồi yên tĩnh một bên: "Nếu như có người có thể giúp ta chỉ điểm chút gì đó, độ phá "cổ chai" thì thật tốt!"
"Muốn có người chỉ điểm liền tìm sư phụ ngươi đi!"
Lăng Hiểu bĩu môi một cái: "Gần đây muội muội ta không khỏe, cần thanh tĩnh thanh tĩnh! Ta không tiễn ngươi!"
Lăng Ngạo Thiên: ...
Tình huynh đệ để đâu?
Đã nói huyết mạch tương liên giữa tộc nhân cùng tộc với nhau đâu?
Lăng Hiểu: Ai nói với ngươi?
"Hiểu nhi muội muội...."
Lăng Ngạo Thiên còn chưa từ bỏ ý định, quay đầu, một bộ đáng thương nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu.