Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: cầm thú
"Tôi về nhà sẽ làm."
Lăng Hiểu nghe Lương An hỏi, tùy ý trả lời một câu.
Lương An trợn mắt nhìn, lấy ra giấy kẻ ô của mình, thấy Lăng Hiểu không làm bài tập, hắn cũng không muốn làm.
Không nên trách hắn nha, đều do bạn cùng bàn của hắn quá lười.
Nếu không làm bài tập, vậy chi bằng... trò chuyện đi?
Lương An lấy khửu tay đụng Lăng Hiểu: "Này, Lăng Hiểu, giáo viên ngữ văn nói tớ về nhà viết tương lai của mình, lớn lên cậu muốn làm cái gì?"
"Giáo sư."
Lăng Hiểu không chút suy nghĩ trả lời.
A.
Lương An vẻ mặt không hiểu: "Tớ còn cho rằng cậu muốn làm đầu bếp chứ."
Lăng Hiểu:...
Cậu mới làm đầu bếp, cả nhà cậu đều làm đầu bếp!
Ừm, nhưng mà, thật ra làm đầu bếp cũng không có gì xấu.
Lăng Hiểu thở dài, quay đầu nhìn khuôn mặt to lớn của Lương An: "Bàn tử, còn cậu, cậu muốn làm cái gì?"
"Tớ muốn làm võ giả, rất lợi hại nha!"
Lương An hai mắt tỏa sáng nói.
"À... lợi hại, lợi hại."
Lăng Hiểu gật đầu, không chút chân thành chúc phúc nói: "Vậy cậu cố lên nha!"
Mấy đứa trẻ thời đại này, mưa dầm thấm đất, đối với võ giả vô cùng sùng bái, đến mức có phần mù quáng.
Thật ra không chỉ Lương An, đa số đứa trẻ trong lớp Lăng Hiểu, đều viết trong vở bài tập tương lai muốn trở thành một võ giả.
Chỉ có một mình Lăng Hiểu viết rằng
Tương lai tôi muốn trở thành giáo sư!
Bởi vì...
Ba tôi muốn tôi trở thành giáo sư!
Nếu như tôi không làm.
Chắc chắn ông ấy chặt chân của tôi!
Giáo viên ngữ văn:...
Không có gì bất ngờ xảy ra.
Trong tiết ngữ văn, đồng học Lăng Hiểu của chúng ta lại bị giáo viên gọi vào văn phòng phê bình một phen...
Lăng Hiểu: ~~~T T
Thời gian cứ trôi qua như vậy.
Lăng Hiểu từ biệt năm nhất, trở thành học sinh năm hai.
Lăng Xuyên thuận lợi thi vào trường cao đẳng, thi vào học viện Kinh Vũ được người người hâm mộ.
Tất cả truyền thông Phương Đường thị đều chiếu tin tức về Lăng Xuyên, trên TV, internet, nơi nơi đều có thể nhìn thấy thanh niên đẹp trai đeo kính gọng vàng.
Việc này trực tiếp dẫn đến Lăng Hiểu học sinh lớp hai không được sống yên bình.
Một đống đồng học nam lẫn nữ, đều tìm Lăng Hiểu xin chữ kí của anh trai cô.
Học sinh nữ lớp trên thậm chí còn nhét thư tình vào cặp Lăng Hiểu, nhờ cô chuyển cho anh trai giúp.
Lăng Hiểu rất tức giận, thật sự rất tức giận.
Các người viết thư tình thì có ích lợi gì?
Lăng Xuyên sẽ không đọc đâu!
Các người có thể đưa socola hay kẹo đường gì đó không?
Ít nhất... ta có thể lấy ăn!
Thật ra việc này cũng không phải việc ảnh hưởng lớn nhất đến Lăng Hiểu, ám ảnh lớn nhất đối với cô, chính là dùng cái danh hiệu để chỉnh học sinh, chỉnh tất cả học sinh, cũng tại danh hiệu "em gái Lăng Xuyên".
Mỗi lần thi không tốt, giáo viên sẽ nói: "Lăng Hiểu, trò nhìn xem, anh trai trò, anh trai trò năm đó..."
Đó đó nó đó.
Mọi việc chính là như thế.
Lăng Hiểu cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lăng Xuyên thật sự quá ưu tú rồi.
Năm nay càng ưu tú hơn năm ngoái nữa.
Năm thứ hai tiến vào Kinh Vũ, hắn khiêu chiến vượt cấp thành công, hơn nữa chủ tịch hội học sinh Kinh Vũ, ngay cả năm ba, năm tư, những võ giả khác đều coi hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Lăng Hiểu lần nữa nghi ngờ, anh trai của cô chính là tiêu chuẩn của một nam chủ khuôn mẫu.
Mà thân là em gái nam chủ, không phải thông minh hơn người, thì cũng là đáng yêu người gặp người thích sao?
Được rồi.
Cái đó là nam chủ nhà người ta, em gái nhà người ta.
Lăng Hiểu không có cảm giác người khác yêu thích chính mình, chỉ cảm thấy thế giới này đối với cô tràn ngập ác ý.
Thời điểm Lăng Hiểu lên trung học, Lăng Xuyên đã sớm tốt nghiệp đại học, nhưng lại ở lại học viện Kinh Vũ, trở thành phó hiệu trưởng vinh dự của học viện.
Đúng vậy, trong nhà bọn họ có đến hai vị "hiệu trưởng" rồi.
Mà giờ phút này, trước mặt Lăng Hiểu, chính là giấy điền nguyện vọng thi vào trường cao đẳng...