Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: cầm thú
Quả nhiên Lăng Xuyên là nam chủ thế giới này.
Lần này Lăng Hiểu đoán trúng phóc, tất nhiên, cô cũng không có cảm thấy ngạc nhiên gì.
Giờ phút này, cô chỉ tò mò nhìn Bạch Trăn, nghi ngờ hỏi: "Lần nào luân hồi ngươi cũng đổi điểm lấy kịch bản à? Ngươi có rất nhiều điểm công trạng hả?"
Người này, có vẻ rất lợi hại nha!
Thậm chí còn lại hại hơn chính mình!
Dựa vào cái gì chứ, vì sao hắn có nhiều điểm công trạng như vậy? Việc này không khoa học chút nào!
"Ài, đừng nói tới điểm công trạng thì chúng ta vẫn có thể làm bạn bè." Bạch Trăn nghe Lăng Hiểu hỏi vậy vẻ mặt liền buồn phiền chán nản: "Mỗi lần không dùng điểm công trạng để đổi kịch tình, điểm công trạng của ta vẫn sẽ cao lên, khi nào đột phá 200 điểm liền bị ép thăng cấp thành NPC siêu cấp, cái này không phù hợp với tiêu chí của NPC cá mặn!"
Thăng cấp sao? Không bao giờ.
Đời này dù thế nào cũng không thể thăng cấp.
Hiện tại chỉ muốn làm NPC cao cấp lười biếng, ăn rồi chờ chết thôi.
Lăng Hiểu:...
Mị lại muốn đánh người rồi!
"Đúng rồi, nhìn vẻ mặt của ngươi có vẻ không đủ điểm công trạng nhỉ."
Lúc này Bạch Trăn lại nâng cái đầu đầy lông lá lên, liếc nhìn Lăng Hiểu một cái, giọng nói vô cùng chân thành: "Có cần ta tặng điểm cho ngươi không? Ta có rất nhiều điểm, dù gì cũng để trưng cho đẹp."
Điểm công trạng... còn có thể giao dịch?
Tất nhiên cái này không phải trọng điểm.
"Ta không cần, nghèo khổ khiến ta vui sướng."
Lăng Hiểu kiên quyết từ chối đề nghị của Bạch Trăn.
Hừ hừ hừ, không có việc gì tự dưng ân cần, không phải lưu manh cũng là phường trộm cướp.
Điểm công trạng cao khẳng định không có chuyện gì tốt đẹp, cái gọi là NPC siêu cấp, Lăng Hiểu càng không muốn đi trải nghiệm.
Đơn giản làm NPC cao cấp không tốt sao?
Ài.
Nghe thấy Lăng Hiểu từ chối, Bạch Trăn thở dài một hơi, nhưng không có ngạc nhiên.
Bởi vì lần đầu tiên gặp được Lăng Hiểu, hắn đã ngửi thấy mùi của đồng loại.
Lăng Hiểu và hắn là cùng một mặt hàng.
Lười giống nhau.
Lăng Hiểu:...
Ngươi có thể dùng từ khác để mô tả được không?
Ngươi phải nói chúng ta là kiểu hành động tiêu soái, phong khinh vân đạm mới đúng chứ!
Bạch Trăn: Biết rồi.
Nhân loại quả nhiên đều là kiểu mặt dày.
.........
Lăng Xuyên ở lại Lăng gia ba ngày, sang hôm sau hắn đã thu dọn đồ đạt, chuẩn bị ra ngoài.
"Lần này, phải đi bao lâu nữa?"
Giọng nói Lăng Vệ Chu trầm thấp.
"Sẽ không lâu lắm đâu, giao thừa con sẽ quay về mà."
Lăng Xuyên nhẹ nhàng nói, lúc này hắn lại đeo kính gọng vàng.
Mấy bữa nay, từ miệng của Bạch Trăn, Lăng Hiểu rốt cuộc biết được Lăng Xuyên đã trải qua chuyện gì.
Hóa ra hôm hắn trở về, vừa mới đánh nhau một trận, mắt kính cũng bị vỡ, lúc đó Lăng Xuyên vội vàng muốn quay về cho nên không có thời gian đi tìm mắt kính mới.
Mà lần này, hắn đã thông minh hơn, trước khi ra ngoài, mang theo một đống mắt kính gọng vàng cất vào hành lí.
Mặc dù Lăng Hiểu rất tò mò, rõ ràng anh trai cô không phải bị cận thị nặng, nhưng tại sao lúc nào cũng đeo kính làm chi, có điều, cô không dám hỏi trước mặt.
Có lẽ, đơn giản là Lăng Xuyên thích đeo kính?
Phải tôn trọng sở thích cá nhân chứ!
"Anh, đi đường cẩn thận."
Lăng Hiểu bưng Bạch Trăn xù xì trên tay, khuôn mặt tươi cười chào từ biệt Lăng Xuyên.
Lăng Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, thoáng nhìn qua linh thú biến dị trong lòng bàn tay Lăng Hiểu, với cảnh giới hiện tại của Lăng Xuyên có thể nhìn ra Lăng Hiểu với nó tâm ý tương thông, giống như đã ký khế ước.
Mặc dù không biết em gái làm như thế nào, nhưng có con linh thú này bên cạnh cô, Lăng Xuyên cực kì yên tâm rồi.
Dù sao... linh thú biến dị này đi theo hắn từ trong bí cảnh không gian ra ngoài, còn có một kỹ năng vô cùng nghịch thiên...