Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hồ ly lông xù
""Xem ra trang bị này của ngươi khá hữu ích.""
Bạch Trăn nhìn Lăng Hiểu rồi lại nhìn chiếc kim cài áo học bá trong lòng bàn tay cô, bàn chân nhỏ tùy ý giơ lên, nhẹ giọng nói: ""Chắc hiện giờ lượng kiến thức dự trữ của ngươi rất dồi dào, nhưng... hình như ngươi còn chưa phải là một võ giả nhỉ? Ngươi không phải võ giả, cũng không phải giáo sư võ đạo, ba ngươi càng không thể đồng ý cho ngươi làm giáo sư trong học viện võ đạo, vậy đó, vấn đề bây giờ là, rốt cục ngươi học những thứ này... có ích lợi gì!""
Lăng Hiểu:...
Người ta đang khó khăn a.
Ta và con cầm thú nhà ngươi, chấm dứt tình bạn!
Lăng Hiểu tức giận trừng mắt nhìn Bạch Trăn, sau đó lại chậm rãi đem những quyển sách kia đặt trở về vị trí cũ.
Ở thời đại linh khí hồi phục này, muốn trở thành võ giả, đều phải rèn luyện thân thể từ nhỏ, qua mười tám tuổi tẩy tủy khai mạch mới tiến vào võ giả cấp một, đó là chuyện vô cùng khó khăn.
Bởi vì Lăng Hiểu tu luyện luyện thể thuật thượng cổ, độ dẻo dai của cơ thể khẳng định đủ rồi, chẳng qua là tuổi tác hơi lớn một chút.
Nhưng...
Những thứ này đối với Lăng Hiểu mà nói đều không thành vấn đề.
Cô đã sớm từ bỏ ý định trở thành một võ giả.
Đời này.
Cô nhất định phải trở thành một học giả!
""Kỳ thực ta không phải là một võ giả, nhưng ta đã lĩnh ngộ đến cảnh giới Tông sư chỉ dưới võ giả cấp chín, hơn nữa mỗi một bài kiểm tra nhập môn võ thuật, ta đều nắm rõ.""
Lăng Hiểu sắp xếp xong giá sách rồi quay đầu nhìn Bạch Trăn cười nhạt: ""Ngươi đã xem Thiên long bát bộ chưa? Biết Vương Ngữ Yên không?""
Bạch Trăn:...
Thiên long bát bộ là cái gì?
Thân là một con thần thú, Bạch Trăn thực sự không có thói quen đọc tiểu thuyết võ hiệp, cho nên hắn không biết Vương Ngữ Yên, càng không biết trên thế giới này còn có một loại người, mặc dù nàng không hề biết võ công, nhưng bất kì môn võ nào trong thiên hạ, nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ cần ngươi xuất chiêu trước mặt nàng, ngay lập tức, nàng có thể nhìn ra được nhược điểm cùng sơ hở của ngươi, thập chí ngay tức khắc có thể nghĩ ra cách phá giải chiêu thức của ngươi.
Không sai, chính là quá đáng như vậy đó!
Lần này, Lăng Hiểu muốn một lần trở thành giáo sư "Vương Ngữ Yên".
Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng sơ bộ của cô, có thể hiện thực hóa được hay không còn phải thử nghiệm mới biết được.
""Bạch Trăn, ngươi có thể biến thành người được không, ngươi biến thành người đi, đánh mấy chiêu của võ giả cấp một cho ta xem xem!""
Lăng Hiểu đánh chủ ý lên đầu Bạch Trăn.
""Van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi, ta thực sự chỉ là một con sủng vật vô dụng, gâu gâu gâu!""
Bạch Trăn lười biếng nhìn Lăng Hiểu, thậm chí hắn còn không biết xấu hổ sủa lên mấy tiếng.
Lăng Hiểu:...
Được rồi, xem như ngươi lợi hại.
Xem ra chỉ có thể đợi đến ngày mai quay lại trường học.
Những học sinh năm nhất dường như mới bắt đầu học võ, bọn họ vừa đúng lúc trở thành đối tượng thử nghiệm a!
......
Ngày hôm sau, Lăng Hiểu dậy rất sớm, thậm chí còn tự tay làm hai phần bữa sáng vô cùng phong phú.
""Sao hôm nay siêng năng vậy?""
Lúc Lăng Vệ Chu thức dậy, thấy trên bàn đã bày sẵn hai phần bữa sáng nóng hổi, vẻ mặt không khỏi tò mò nhìn Lăng Hiểu: "Con hết tiền tiêu vặt rồi hả? Hay đang thích cái gì muốn ba mua cho à?""
Lăng Vệ Chu dùng ánh mắt cha già thấu hiểu hết thảy nhìn Lăng Hiểu.
""Không có, thực sự không có.""
Lăng Hiểu cười thân thiện: ""Hôm nay con dậy sớm, thuận tiện làm một đứa con gái hiếu thuận.""
Cả đêm qua cô không ngủ được, sáng sớm nay trời còn chưa rạng, cô đã thức dậy.
Chẳng còn cách nào, trong lòng âm thầm lên kế hoạch nên kích động, hưng phấn không ngủ được a!
""Con bé này, sáng sớm đã thần thần bí bí, nhất định là có chuyện."" Lăng Vệ Chu liếc nhìn Lăng Hiểu mấy lần, nhưng cũng không nhìn ra được gì, chỉ đành ngồi xuống bàn ăn sáng.
Huống hồ, bữa sáng do con gái làm rất ngon!
Vô cùng có hương vị!