Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: cầm thú
Đánh trả?
Kiều Y Na mười tám tuổi, chưa bao giờ biết đánh trả là như thế nào.
Cô...
Chỉ biết nhát gan chạy trốn mà thôi.
Quyền thứ ba của Lăng Hiểu đánh tới, một quyền này, trực tiếp khiến Kiều Y Na nằm xuống đất, tóc tai hỗn loạn, khuôn mặt tái mét.
Trên lôi đài Kiều Y Na ngã xuống, bộ dạng vô cùng thê thảm.
"Kiều Y Na! Đứng lên!"
"Kiều Y Na, cố lên!"
Dưới đài học sinh năm nhất không ngừng quát lớn.
Không ai kêu ngừng, không ai bảo cô bỏ cuộc cả.
Mọi người giống như rất tin tưởng.
Tin tưởng cô có thể đứng dậy.
"Đứng lên."
Lăng Hiểu đứng trước mặt Kiều Y Na, giọng nói không có gợn sóng, nhưng vô cùng nghiêm trọng.
"Đứng lên, đánh trả lại cô, em sẽ có cơ hội thắng, nếu không... cả đời này của em, đều là sự thất bại!"
Lăng Hiểu nhìn Kiều Y Na, tựa như nhìn thấy tất cả mọi người sợ bóng sợ gió trên thế gian.
Có đôi khi, cơ hội rõ ràng xuất hiện trước mắt.
Có người bởi vì nhát gan, bởi vì không kiên trì không quyết tâm mà không dám bước ra đầu tiên.
Cuối cùng, chỉ có hối hận cả đời.
Nếu như phải làm một người bình thường, Lăng Hiểu hi vọng có thể trở thành một người bình thường không có hối tiếc, không phải người thường xuyên hối hận, sợ hãi, tiếc nuối cả đời.
Có một số thời điểm, cô cảm thấy làm một người bình thường tự do tự tại, còn hạnh phúc và thỏa mãn hơn nhân vật chính của thế giới.
Mà hiện tại, Lăng Hiểu hi vọng, những học sinh này của cô có thể trở thành người như vậy.
Sống vì chính mình.
Vì...
Cố gắng phấn đấu để chính mình trở nên tốt hơn.
......
Đứng lên...
Mình muốn đứng lên!
Trên lôi đài Kiều Y Na chịu đựng đau đớn, nghe tiếng nói của Lăng Hiểu và các bạn, cô gần như dùng hết sức lực của bản thân, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy.
Đau đớn ở bụng, khiến cô không thể đứng thẳng, nhưng cũng không ảnh hưởng cô ra tay.
"Em... có thể làm được! Em có thể!"
Kiều Y Na cắn chặt răng, cố gắng đi tới trước mặt Lăng Hiểu, sau đó giơ tay ra ---
<>
Đây là võ kỹ đầu tiên Mạc Thiếu Khanh dạy học sinh!
Kiều Y Na còn chưa thuần thục, chỉ có thể đánh ra một chiêu đầu mà thôi.
Nhưng đối với cô mà nói, đã là bước nhảy vọt rồi.
Một chiêu đó không chỉ có giá trị về mặt bên ngoài.
......
Băng sơn quyền thức thứ nhất, đã tốn hết khí lực của Kiều Y Na, nhưng nắm đấm kia đánh vào người Lăng Hiểu, mềm nhũn không sức.
Ngay sau đó, thân thể Kiều Y Na ngã xuống trước người Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu lập tức đỡ cô.
"Đưa bạn học Kiều tới phòng y tế."
Lăng Hiểu nhẹ nhàng căn dặn một câu, lập tức có người nhảy tới đem Kiều Y Na đi.
Lúc này, Lăng Hiểu cũng nhẹ nhàng nhảy xuống lôi đài, vẻ mặt không có gì lớn.
"Cô Lăng, hồi nãy cô mới sử dụng..."
Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh kinh ngạc nhìn Lăng Hiểu, Lăng Hiểu không phải võ giả, vì sao tốc độ lại nhanh đến vậy, hơn nữa chiêu thức của cô còn rất dũng mãnh.
"Là luyện thể thuật anh trai tôi dạy cho."
Lúc này, tất nhiên phải ăn ngay nói thật, Lăng Hiểu cảm thấy nhân phẩm của cô là người thành thật đáng tin cậy.
"Hóa ra là Lăng Xuyên dạy."
Mạc Thiếu Khanh gật đầu.
Cái này thì không kì lạ.
Dù sao... Lăng Xuyên chính là kỳ nhân tạo ra các truyền thuyết.
Lăng Hiểu thân là em gái Lăng Xuyên, dạy một chút võ kỹ cho em gái phòng thân, đối với Lăng Xuyên không phải chuyện gì to tát.
"Cô Lăng, áo khoác của cô, còn có..."
Lúc này, Tô Nhược Băng đi tới trước mặt cô, đưa áo khoác cho cộ, ánh mắt lại nhìn qua vật nhỏ trong túi áo.
Trong túi áo, có một cái đầu lông xù xì, lúc này lòi ra.
"Nó là sủng vật của cô Lăng sao? Có thể bỏ túi, thật đáng yêu!"
Tâm tư thiếu nữ Tô Nhược Băng đầy cảm thán.
Lăng Hiểu:!!!
Thiếu chút nữa quên mất Bạch Trăn!
Bạch Trăn: A, nữ nhân.