Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Chúc Băng nghe được cái tên này, tầm mắt không nhịn được đảo nhanh qua người Hoắc Tư một lượt.
Phản ứng này của cô đã bị Hoắc Tư nhìn thấy rõ ràng từ đầu tới cuối.
Hoắc Tư cười cười: "Vị tiểu thư này, cô có gì muốn nói với tôi sao?"
Chúc Băng trầm mặc một lúc, mở miệng: "Xin chào."
Cô vừa dứt lời, Hoắc Tư liền giơ tay ra, như muốn bắt tay với cô.
Vừa làm, vừa nói: "Không biết đại danh của tiểu thư là gì?"
Chúc Băng cũng giơ tay ra, nắm lấy tay hắn: "Chúc Băng."
Hoắc Tư bày ra vẻ mặt đã hiểu rõ.
"Chúc Băng tiểu thư, gặp được cô là vinh hạnh của tôi."
Hắn mới nói xong câu đó, Chúc Băng đã nhanh chóng rút tay lại, chuẩn bị kéo Nam Nhiễm đi về phía trước.
Nhưng còn chưa kịp cất bước đã nghe Hoắc Tư cười lớn, nhàn nhạt bâng quơ một câu.
"Trước kia chỉ có thể nhìn thấy dung mạo của Chúc Băng tiểu thư qua ảnh chụp, hiện tại vừa gặp đã thấy người thật vẫn đẹp hơn rất nhiều."
Chúc Băng dừng chân, tầm mắt đối diện với cái nhìn của Hoắc Tư.
"May mắn được nghe qua tên tuổi của Hoắc đương gia, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
Ý cười trên mặt của Hoắc Tư mỗi lúc một lớn hơn.
"Nào có, nào có!"
"Hoắc đương gia khách khí."
Nói qua nói lại vài câu, bầu không khí giữa hai người đã ngập tràn mùi thuốc súng.
Trước khi mạt thế xảy ra, Chúc Băng trà trộn vào Tam Giác Vàng, trở thành kim bài chi vương của đám lính đánh thuê. Ngay cả trùm buôn thuốc phiện ở Tam Giác Vàng, khi gặp cô cũng phải nể nang ba phần.
Sau đó... gần 80% hang ổ của trùm buôn thuốc phiện ở Tam Giác Vàng bị cô dọn dẹp sạch sẽ.
Sau khi cẩn thận điều tra mới biết, cô là bội đội đặc chủng được phái đi nằm vùng.
Hoắc Tư đánh giá cả người Chúc Băng từ trên xuống dưới một lượt, dường như rất có hứng thú với cô.
Chậc, một nhân tài như vậy, còn chưa kịp tới gặp một lần, mạt thế đã diễn ra. Thật đáng tiếc!
Lúc này, giống với Hoắc Tư, Chúc Băng cũng đang cẩn thận quan sát vị Hoắc đương gia trước mặt.
Hoắc Tư, gia chủ trẻ tuổi của Hoắc gia.
Năm đó, trong số những thế lực buôn lậu súng ống đạn dược ở Đông Nam Á, Hoắc gia là một đại gia tộc có quy mô khổng lồ, tên tuổi của Hoắc Tư vang xa đến mức ngay cả Chúc Băng ở tận Tam Giác Vàng cũng nghe thấy.
Nói đến cũng khéo, đêm trước khi mạt thế diễn ra, cô nhận được mệnh lệnh ở phía trên, muốn cô đi thăm dò gốc gác của Hoắc Tư, nhưng nhiệm vụ còn chưa bắt đầu thì mạt thế đã ập tới.
Cho nên có thể nói cả hai người đều cảm thấy đáng tiếc và tiếc nuối vì không có cơ hội diện kiến đối phương.
Hiện tại trong mạt thế lại vô tình có cơ hội chạm mặt.
Cũng thật khéo đi!
Thời điểm Nam Nhiễm ý thức được tên Hoắc Tư này chính là quả cầu pha lê còn lại, cô liền ho khan vài cái.
"Khụ, khụ."
Sau đó, cả người suy yếu dựa vào người Chúc Băng.
Hành động bất thình lình này của Nam Nhiễm đã thành công phá vỡ công trình đánh giá đối phương của hai người Chúc Băng và Hoắc Tư.
Chúc Băng quay đầu lại, chuyển cánh tay đang nắm lấy tay Nam Nhiễm sang tư thế đỡ lấy cả người cô.
Lãnh đạm nói: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Đầu tiên Nam Nhiễm theo bản năng lắc đầu nhưng rất nhanh lại gật gật đầu, đôi môi tái nhợt lúc đóng lúc mở.
"Ngồi trên cái xe jeep kia, có lẽ sẽ nhanh khỏe hơn." Nói xong, cô giơ tay lên chỉ thẳng về phía chiếc xe đang đậu ở cách đó không xa.
Chiếc xe kia chính là chiếc xe ba người Hoắc Tư lái tới.
Vì thế Nam Nhiễm vừa dứt lời, hai mày Hoắc Tư đã cau lại, ánh mắt liếc nhanh về phía cô.
Còn Nam Nhiễm, chưa kịp để người ta hoàn hồn, cô đã nhanh chóng bổ sung: "Cô đỡ tôi qua đó đi, đi qua đó ngồi nghỉ ngơi một chút!"
Hệ thống xấu hổ che mặt.
Ký chủ đang cướp bóc hay đang làm bà mối thế?
Nam Nhiễm nói xong, không cần đợi Chúc Băng đỡ đi, đã kéo tay Chúc Băng đi về phía chiếc xe jeep kia.
Hai mắt cô lúc này tuy bị một dải lụa trắng che lại nhưng không phải hoàn toàn không nhìn thấy.
Nếu cô cố gắng mở to mắt một chút thì vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ.
Cứ thế, Chúc Băng bị Nam Nhiễm kéo đi trong trạng thái mơ hồ.
Nhưng lúc này, cô gái tên Hỏa Tình kia hình như đang rất tức giận, cô ta cầm chủy thủ, chạy nhanh đến trước mặt Nam Nhiễm, hét lớn.
"Đi chết đi!"
Hiển nhiên, cô ta có dị năng tốc độ.
Giọng nói của cô ta chói tai làm người khác khó chịu.
Bất quá, còn chưa đụng tới Nam Nhiễm đã bị quả cầu lôi điện trong tay Chúc Băng đánh văng ra xa.
Nam Nhiễm dựa đầu vào vai của Chúc Băng, suy yếu hỏi: "Có đánh chết không?"
Cô hỏi như thế làm mọi người cảm thấy tuy bên ngoài Nam Nhiễm thể hiện mình là một người vô tình nhưng bản chất vẫn là một cô gái có tấm lòng lương thiện.