Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam Nhiễm bĩu môi, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Thân Đồ Mạc. Dù cô không nói gì nhưng Thân Đồ Mạc vẫn cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong ánh mắt của cô, đó là ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét, vô cùng phức tạp.
Anh nhìn dáng vẻ này của Nam Nhiễm, thấy cô muốn thu tay lại, lập tức giơ tay giữ chặt tay cô, môi mỏng nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Thế nào?"
Nam Nhiễm vẫn im lặng, cho dù có nói thì hắn cũng không hiểu cô đang nói gì.
Thân Đồ Mạc nhìn cô dựa người vào thân cây, dáng vẻ lười nhác, trên đôi môi phấn hồng kia, trên cần cổ trắng nõn kia vẫn còn vết tích bị anh gặm cắn, dù đã nhạt hơn trước rất nhiều nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy được, tất cả những dấu vết kia đều do ngày đó anh lưu lại.
Anh giơ tay lên, vuốt nhẹ môi cô, rồi dùng sức ấn xuống.
Bạch Trạch đứng ở phía xa, hai mắt trừng lớn.
Từ trước đến nay hắn ta đều là người trầm ổn làm việc gì cũng quy quy củ củ, vì thế khi nhìn thấy hành động của thiếu tướng quân, hắn ta có chút hoảng loạn.
Thiếu tướng quân đang làm gì thế?
Động tác kia vừa ái muội, vừa thân mật lại có chút gì đó như đang khiêu khích.
Thật không ngờ một người như thiếu tướng quân lại có thể làm ra những chuyện thế này. Quan trọng nhất chính là, đối diện với ngài ấy là một thiếu niên.
Thiếu tướng quân thích nam nhân?
Trước kia đâu có khuynh hướng này đâu?
Đang suy nghĩ thì bên khu vực nướng cá, vì Thanh Long và Bạch Hổ luôn chăm chú theo dõi tình hình của hai người dưới gốc cây nên không cẩn đụng vào giá nướng cá.
[Ầm!] một tiếng, giá nướng đổ xuống, rơi vào chậu than đang cháy.
Hoa Vũ sợ tới mức vừa chạy vừa la lớn: "A!"
Phía xa, Cửu Sơn vẫn chưa rời đi.
Hắn ta đứng đó, thu hết toàn cảnh của hai người dưới gốc đại thụ vào trong mắt.
Môi khẽ cong, nở nụ cười nhẹ.
"Chuyện càng ngày càng thú vị!"Dứt lời, hắn ta đội mũ vào, rời đi trong dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, vẻ mặt hàm chứa ý cười.
Thân Đồ Mạc lạnh lùng nhìn đống lộn xộn cách đó không xa một cái, sau đó chuyển sang phía rừng cây, người đứng ở đó sớm đã không thấy bóng dáng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà cánh tay bị băng bó thành cái bánh bao của Nam Nhiễm lại bị Thân Đồ Mạc nắm trong tay, anh hơi dùng sức bóp bóp vài cái.
Tuy không biết tại sao nhưng vẫn cứ có cảm giác... người anh coi trọng bị người khác nhớ thương.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy Nam Nhiễm hỏi: "Vòng tay của em đâu?"
Mí mắt Thân Đồ Mạc giật giật, giọng điệu lãnh đạm: "Vòng tay gì?"
"Vòng tay bị anh lấy mất."
"Không biết ném chỗ nào rồi."
Hai con ngươi đen nhánh của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm anh, sau đó yên lặng rút bàn tay mập mạp của mình về.
Thân Đồ Mạc tưởng Nam Nhiễm sẽ nói cái gì đó phản bác mình hoặc là dưới cơn tức giận sẽ ra tay đánh anh.
Loại chuyện này, "cậu" có thể làm được.
Chỉ là đợi nửa ngày, vẫn không nghe được cô nói gì, chỉ thấy cô dựa người vào thân đại thụ, nhắm mắt ngủ say.
Thân Đồ Mạc cầm lấy tấm thiệp trong tay Nam Nhiễm, cẩn thận mở ra nhìn một chút, rồi im lặng ngồi bên cạnh Nam Nhiễm.
Chờ tới tận tối, thấy Nam Nhiễm vẫn không tỉnh, anh liền ôm người vào xe, nhìn Nam Nhiễm được thuộc hạ đưa đi.
Đến tận khi không còn nhìn thấy xe của Nam Nhiễm nữa, Thân Đồ Mạc mới ngồi vào xe chuẩn bị rời đi.
Dọc đường đi, Bạch Trạch nhìn kính chiếu hậu rất nhiều lần, nửa ngày sau, hắn ta mới ôn hòa mở miệng dò hỏi.
"Thiếu tướng quân cảm thấy Nam tiên sinh là người thế nào?"
Thân Đồ Mạc nghe câu hỏi này, đôi môi mỏng khẽ nhếch: "Có thể ăn, có thể ngủ, dễ tức giận trở mặt không nhận người, nói một đằng làm một nẻo." Nói đến đây anh nhịn không được bồi thêm một câu: "Cũng không bao giờ để mình bị thiệt."
Bạch Trạch nghe cách đánh giá này, nhịn không được lại nhìn kính chiếu hậu một cái.
Hình như Thân Đồ Mạc đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bạch Trạch nhẹ giọng gọi một tiếng: "Thiếu tướng quân?"
...
Chúng ta bên nhau 10 năm, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau có mặt trong những thời khắc quan trọng nhất của đối phương nhưng lại không thể nào nắm tay nhau đi hết quãng đường tương lai. Hai chữ BF là đại diện cho mối quan hệ của chúng ta nhưng cũng là định nghĩa mập mờ chúng ta chẳng thể phá vỡ.
Có lẽ như hiện tại sẽ là tốt nhất cho cả hai!
Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời của em, trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của em.
Chúc anh - người luôn chiếm một vị trí trong lòng em sẽ gặp được tình yêu đích thực của cuộc đời mình, gặp được một người biết trân trọng và yêu thương anh.