Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thân Đồ Mạc nghe có người gọi mình, nhanh chóng hồi thần.
Bạch Trạch thấy thế, lập tức nói: "Nam tiên sinh thật sự có nhiều khuyết điểm như vậy? Thuộc hạ thấy ngài đối xử với cậu ấy rất khác."
Thân Đồ Mạc không hề có ý định che dấu, lạnh nhạt nói: "Ừ."
Không hề vòng vo, trực tiếp thừa nhận với anh, Nam Nhiễm khác với tất cả mọi người. Mặc kệ tính tình có hư hỏng thành dáng vẻ nào, mặc kệ cả việc anh chưa từng nghĩ tới tương lai sẽ có một người như thế tham gia vào sinh hoạt của mình.
Lúc xe của bọn họ ra khỏi núi thì sắc trời đã về khuya.
Sau khi yên lặng một lúc lâu, Bạch Trạch ho khan một tiếng, mở miệng: "Thiếu tướng quân, cậu ấy là con trai."
Thân Đồ Mạc ngẩng đầu, ánh mắt từ ghế sau liếc nhìn Bạch Trạch đang ngồi ở vị trí tài xế.
Một lúc lâu sau, anh mới lãnh đạm một tiếng: "Ừ."
Tuy chỉ có một chữ nhưng Bạch Trạch vẫn hiểu được ý tứ trong lời nói của Thân Đồ Mạc, ngay từ đầu thiếu tướng quân đã không hề quan tâm tới việc Nam Nhiễm tiên sinh là nam.
Đối với thiếu tướng quân mà nói, thế tục quy củ gì đó đều vô dụng.
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên phía trước có tiếng còi xe vang lên, chiếc xe kia chạy thẳng về phía họ.
Bạch Trạch theo bản năng dẫm phanh xe, xe lập tức dừng lại.
Bên kia khi hai xe sắp đụng vào nhau thì đối phương cũng cho xe dừng lại.
Chiếc xe kia tới rõ ràng là có mục đích.
Nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy có ai bước xuống xe.
Hai bên giằng co cả nửa ngày mới thấy có một người đàn ông bước xuống, trên mặt hắn ta có một vết sẹo dài. Người này nở nụ cười tươi với Thân Đồ Mạc, bất quá càng cười thì dáng vẻ hắn ta càng trông hung dữ.
Người này không ai khác chính là Bạch Hổ.
Bạch Hổ vừa xuống xe đã khom lưng cúi chào, sau đó mở miệng nói: "Thân Đồ thiếu tướng, lão đại nói có chuyện muốn đích thân bàn bạc với ngài, mong ngài ở đây đợi lão đại một lát." Nói xong, Bạch Hổ có hơi khẩn trương, lấy tay vuốt đầu xe.
Vừa sờ vừa đưa mắt nhìn khắp nơi.
Một lúc sau, Hoa Vũ cũng bước xuống xe.
Cô đứng trước mặt Bạch Hổ, hiển nhiên cô cũng rất hoảng sợ vì hành vi lái xe không muốn mạng của Bạch Hổ ban nãy, mái tóc có chút loạn, bởi vì đứng cạnh Bạch Hổ nên nhìn dáng người cô càng trông thấp bé hơn.
Đợi một lát, Bạch Trạch cũng bước xuống xe, vẻ mặt ôn hòa: "Bạch Hổ tiên sinh, xin hỏi khi nào Nam tiên sinh mới tới? Ngài ấy muốn nói gì với thiếu tướng quân?"
Bị hỏi, Bạch Hổ ấp úng, hai mắt liếc trái ngó phải, không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Trạch.
Hoa Vũ túm lấy tay áo của Bạch Hổ, mở miệng nói: "Áo choàng của tôi ở trong xe, anh giúp tôi lấy đi."
Bạch Hổ vừa nghe, lập tức quay đầu đi vào xe tìm.
Hoa Vũ lớn lên rất đẹp, hai hàng lông mi lá liễu, đôi môi anh đào đỏ, một thân sườn xám, vừa mỏng manh lại vừa quyến rũ, hơn nữa trước đây cô từng ở Dạ Túy Nhân làm ca hát nên từng hành động cử chỉ đều mang theo khí chất vạn người mê.
Cô sờ tóc của mình, thong dong nói với Bạch Trạch: "Lão đại về núi lấy một vài thứ. Cho nên khó tránh khỏi phải đợi hơi lâu một chút."
Hoa Vũ chỉ nói vài câu đơn giản nhưng lại thành công làm Bạch Trạch trở về xe, tiếp tục chờ đợi.
Bạch Hổ ngồi ở vị trí phụ lái, không dám ra ngoài, nhìn Bạch Trạch ngồi vào xe, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẫn ngồi im trong xe, không dám ra ngoài nữa.
Tuy ngày thường hắn ta hay làm mấy chuyện như đánh nhau đòi tiền nhưng mấy chuyện nói dối này lại không phải sở trường của hắn ta.
Nhìn Hoa Vũ đang đứng ở đầu xe, hắn ta lại có đánh giá mới về cô gái này. Trách không được Chu Tước lại bảo cô đi theo hắn ta, thì ra ngoài việc khóc lóc om sòm, cô còn có tác dụng này.
Đồng chí Bạch Hổ là một thẳng nam đúng nghĩa, trong ấn tượng của hắn ta, phần lớn phụ nữ đều là kiểu người mềm mại nhu nhược, lại còn rất dễ khóc. Cho nên đồng chí Bạch Hổ rất ghét đi cạnh phụ nữ, cảm thấy bọn họ rất phiền phúc.