Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phiên ngoại nằm cuối quyển hạ nhưng không liên quan chính văn, nó giải thích vì sao Tiểu Bảo gọi Sở Lam là Sở Sơn Phong nên có thể đọc trước.
Năm đó Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ xíu, mới chỉ ba tuổi.
Thế nhưng, tiểu Tiểu Bảo đã sớm bộc lộ tư chất hơn người.
Tiểu Liễu vẫn thường tiếc nuối không thôi bản thân biết chữ quá muộn, lại thấy nhi tử bảo bối của mình thông minh như vậy, liền quyết định sớm cho y đọc sách.
Đương nhiên, ở chốn biên ngoại Mạc Bắc [1], người dạy học tốt nhất lựa hay không lựa cũng chỉ có thể là Sở Lam, nhưng ai bảo tiểu Tiểu Bảo nửa đêm cứ khóc gào quấy rầy thú tính của hắn làm hắn cực kỳ tức tối, bởi thế vẫn chây lười kiếm cớ chưa chịu dạy.
Tiểu Liễu có chút tức giận, nhưng cũng bất đắc dĩ chẳng biết làm thế nào.
Sở Lam trộm coi thấy thế, cảm thấy không đành lòng, vừa càu nhàu trong miệng vừa lết đi dạy chữ cho tiểu Tiểu Bảo.
Tiểu Tiểu Bảo con mắt tròn xoe, trên khuôn mặt mềm mềm mịn mịn còn có lúm đồng tiền, tuy mới chỉ ba tuổi nhưng đã lộ ra phần nào khí chất trầm ổn của bậc đại nhân, đương nhiên không tính những lúc ở trước mặt tiểu phụ thân và đại phụ thân –
Ở trước mặt tiểu phụ thân, Tiểu Bảo vĩnh viễn là một tiểu Tiểu Bảo đáng yêu ưa làm nũng.
Ở trước mặt đại phụ thân, Tiểu Bảo vĩnh viễn là một tiểu Tiểu Bảo ham đấu trí đấu dũng.
Sở Lam cầm bút lông, chấm mực, viết một chữ ‘bảo’ (宝) thật to, hầm hầm nói: “Đây là bảo trong Tiểu Bảo!”
Tiểu Bảo đứng trên ghế chăm chú nhìn một lúc, cầm lấy chiếc bút lông nho nhỏ của y cũng viết một chữ ‘bảo’, mặc dù là lần đầu tiên viết chữ, nhưng tư thế cầm bút rất chuẩn xác, chữ ‘bảo’ phức tạp như vậy mà y viết cũng không sai.
Sau khi viết xong, Tiểu Bảo buông bút, hai cánh tay ngắn ngủn chắp sau lưng, hơi quay đầu đi, biểu tình nhàn nhã thong dong ngắm nhìn con chó nhỏ đang nghịch quả cầu tuyết ngoài sân.
Sở Lam hận tới nghiến răng ken két, mặc dù hắn rất thích hài tử thông minh, nhưng thằng nhãi con chết tiệt này dường như sinh ra là để phá hoại thế giới hai người hắn và lão bà Tiểu Liễu thân yêu của hắn!
Hắn lại cầm bút viết lên giấy một chữ ‘bảo’ theo lối cuồng thảo [2], lạnh lùng nhìn nhi tử.
Tiểu Bảo chăm chú nhìn một lúc, đối với một đứa trẻ mới tiếp xúc với chữ viết, lối viết thảo có chút quá khó, y chép miệng.
Đại phụ thân lại bắt nạt y!
Tiểu Bảo chớp chớp mắt, bày ra dáng vẻ yếu ớt: “Đại phụ thân, con không viết được”
Sở Lam cực kỳ đắc ý: “Ta nói rồi mà, tên của ngươi khó viết lắm, bỏ đi, đổi sang tên khác, đổi thành một cái tên dễ viết hơn!”
Tiểu Bảo mặc dù có chút nghi ngờ lòng tốt bất thường của Sở Lam, nhưng từ lâu đã cảm thấy tên mình nghe chẳng hay gì cả, lúc này lập tức bám lấy Sở Lam, cầm tay hắn: “Đại phụ thân, đổi cho con cái tên oai oai một chút nga!”
Sở Lam nở nụ cười, cầm bút viết lên giấy chữ ‘khuyển’ (犬).
“Ngươi coi, chữ này hay không, so với chữ ‘bảo’ hay hơn bao nhiêu!”
Tiểu Bảo nhìn nhìn, hỏi: “Đây là chữ gì, có nghĩa là gì?”
“Đây là chữ ‘long’, long, biết không? Long đằng hổ dược, long phi phượng vũ, chân long thiên tử, quá hay!” [3]
“Long?” Tiểu Bảo sướng nha, cái này y từng nghe Chu thập thúc nói rồi, rất oai phong! Rất khí thế!
Sở Tiểu Long!
Tiểu Bảo cầm lấy tờ giấy trên bàn, nhảy khỏi ghế, chạy ngay tới phòng bếp.
Trên đường còn la to: “Tiểu phụ thân, tên con là Sở Tiểu Long có hay không a?”
Sở Lam cảm thấy tình hình không xong rồi, đang định chạy theo chặn thằng nhóc phá bĩnh này lại, ai dè vừa vặn lúc Tiểu Liễu đi ngang qua, đụng mặt ngay tại chỗ.
Tiểu Bảo trông thấy tiểu phụ thân, lập tức nhào tới ôm chân, Tiểu Liễu cầm tờ giấy lên nhìn, bên trên ngoài chữ ‘bảo’, thì là chữ ‘khuyển’, chữ ‘long’ ở đâu ra?
Tiểu Liễu oán hận trừng Sở Lam một cái rồi buông rủ tầm nhìn, không nói một tiếng.
Sở Lam trong lòng phát run, không xong, cực kì không xong rồi, lão bà bực không thèm nói tiếng nào, sợ là vài ngày cũng không dỗ nổi!
Nhãi con chết tiệt, không biết học được ở đâu, bé tí đã học đòi làm kẻ xấu đi hớt lẻo!
Nhất định là do lão hồ ly Âu Dương dạy!
Tiểu Liễu không thèm nhìn đến Sở Lam, chỉ xoa đầu Tiểu Bảo: “Ngươi thực sự không thích cái tên Tiểu Bảo sao, ta thấy tên này hay mà”
Tiểu Bảo ngửi ngửi mùi hương đặc biệt dễ chịu trên người Tiểu Liễu, cảm thấy tên là Tiểu Cẩu cũng không vấn đề.
Tiểu phụ thân thích cái tên Tiểu Bảo, vậy không cần đổi nữa.
Y quay đầu lại nói với Sở Lam: “Con vẫn sẽ tên là Tiểu Bảo!”
Sở Lam đứng cạnh đã sớm ghen ngút trời, vươn tay túm áo Tiểu Bảo lẳng y sang một bên, kéo lão bà lại ôm vào lòng.
Tiểu Liễu quay mặt đi, Sở Lam vẫn ôm lấy lão bà của hắn, nói ngọt dỗ dành bên tai: “Ta đùa với nhi tử một chút thôi mà, ta hảo hảo dạy y là được chứ gì?”
Chưa tới vài ngày Tiểu Bảo đã học được mấy trăm chữ, cũng đã hiểu được trò chơi xấu của Sở Lam, trong lòng âm thầm ghi lại món nợ ngày đó.
Một hôm, học tới chữ ‘lam’ trong Sở Lam.
Sở Lam đối với chữ ‘lam’ này rất đắc ý, viết thuần thục sinh động như mây bay nước chảy.
Tiểu Bảo lẩm nhẩm: “Sở – Sơn – Phong?”
“Lam (岚), trên là bộ sơn (山) dưới là bộ phong (风), chữ ‘lam’”
Tiểu Bảo cười ngặt nghẽo, má lúm đồng tiền phúng phính cũng móp cả vào, nhảy xuống khỏi ghế, vừa chạy một mạch tới phòng bếp tìm tiểu phụ thân vừa la to: “Sở Sơn Phong, Sở Sơn Phong, haha haha…”
Từ đó, Sở Lam có thêm một biệt hiệu – Sở Sơn Phong.
*Về tên của Sở Lam, chữ ‘lam’ nghĩa là sương mờ bao phủ ngọn núi, ghép từ hai bộ sơn và phong, ‘sơn phong’ nghĩa là gió núi, nghe tầm thường hơn tên Lam
Chú thích:
[1] Mạc Bắc: trong lịch sử là vùng đất sinh sống chủ yếu của các dân tộc Hung Nô, Đột Quyết, Mông Cổ, là căn cứ địa các dân tộc du mục phương Bắc phát động xâm lược dân tộc Hán ở vùng TrungNguyên. Ngày nay đại bộ phận Mạc Bắc là cao nguyên Mông Cổ.
[2] cuồng thảo: thảo là một kiểu chữ Hán viết tháu, cuồng thảo là lối chữ thảo viết phóng túng nhất. Thế bút liên miên uốn lượn, hình chữ biến hóa phong phú. (hình bên)
[3]
- long đằng hổ dược: rồng cuộn hổ vồ ~ khí thế mạnh mẽ.
- long phi phượng vũ: rồng bay phượng múa ~ bay bướm uyển chuyển.
- chân long thiên tử: rồng trời hạ phàm ~ ám chỉ hoàng đế