Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Nếu tôi là anh, tôi sẽ thành lập ngay một bộ phận quan hệ công chúng để bảo vệ Thiệu thị, chứ không phải là vội vàng truy cứu trách nhiệm!”
Thiệu Diệp khẽ nhíu mày, anh ta bắt được ý tứ sâu xa trong lời nói của cô.
“Cô có cách, đúng không?”
“Hơ… anh đường đường là một thằng đàn ông lại đi hỏi tôi cách giải quyết, anh có thấy mất mặt không hả?”
Thiệu Diệp tỏ ra ngại ngùng, khẽ ho hai cái, “Cho dù cô không thừa nhận, thì tôi cũng biết chuyện này cô không tránh khỏi liên can! Tôi không cần biết giữa cô và Phạm Âm Ngã có ân oán gì, tôi chỉ cần Thiệu thị bình an là được.”
“Chậc chậc, anh đúng là đứa con trai ngoan của nhà họ Thiệu.” Lời nói sặc mùi chế giễu.
Sắc mặt anh ta bỗng trầm hẳn xuống, “Không cần nói móc tôi, chỉ hi vọng cô sớm làm xong việc của mình, trả lại sự bình yên cho Thiệu thị.”
“Vậy… tạm mượn lời nói may mắn của anh.”
Dạ Cô Tinh tặc lưỡi, mặt tỏ vẻ rất vui.
Có thể nghĩ tới cô nhanh như vậy, xem ra tên Thiệu Diệp cũng không phải là quá ngốc.
“Tiểu Diệp Tử, có chuyện gì vui à?”
Dạ Cơ Sơn vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về, vừa bước vào cửa ông đã thấy người nào đó đang ngồi khoanh chân trên sofa cười ngây ngốc.
“Phạm Âm Ngã xui xẻo nên con vui.”
Ông lắc đầu, khuôn mặt tỏ vẻ bất lực, “Con đó…”
“Cứ chờ mà xem, không quá ba ngày, danh tiếng của Phạm Âm Ngã trong ngành này sẽ bị hủy hoàn toàn! Xem ông ta tiếp tục sống ở Hong Kong như thế nào đây…”
Ánh mắt Dạ Cơ Sơn bỗng trở nên phức tạp, nhưng trong đó lại không hề có sự đồng tình.
Ông không phải là thần thánh, cũng chưa từng tự cho mình là “người cứu rỗi thế gian”, về bản chất, ông và Dạ Cô Tinh đều như nhau.
Người không động đến mình, mình cũng sẽ không động đến người; nhưng nếu người ta tự tìm đường chết, vậy thì cũng không ngại tiễn họ một đoạn.
Lúc cần nhân từ thì nhân từ, lúc cần nhẫn tâm thì phải máu lạnh vô tình.
Ban đầu Phạm Âm Ngã trốn khỏi núi Phiêu Miễu, hại chết học trò phái Tuyền Cơ, ông không thể làm nổi việc lấy ơn báo oán.
Dạ Cô Tinh biết ông đang nghĩ gì, nhưng cũng không vạch trần, cô chỉ đi tới dựa đầu vào bờ vai ông một cách thân mật.
“Sư phụ, con thấy thầy có thể đi đóng phim được đấy ạ.”
“Haha… thật sao?”
“Lúc thầy đóng vai người qua đường, kĩ năng diễn xuất đó…” Dạ Cô Tinh giơ ngón cái lên, “Có thể so được với cả ảnh đế luôn đấy ạ.”
Dạ Cơ Sơn vui vẻ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói, “Tiểu Diệp Tử à, con đừng chê sư phụ nhiều lời, sư phụ vẫn là câu nói đó, đừng tự tạo nghiệp chướng cho mình.”
Lần này long mạch bị tổn hại, giáng xuống thiên tai để cảnh báo và trừng phạt, mặc dù không đến mức nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại làm ảnh hưởng tới âm đức.
Hơn nữa kẻ đứng sau lại là Tiểu Diệp Tử của ông, ông làm sao có thể yên tâm được cơ chứ?
“Nếu sớm biết con sẽ dùng cách này để đối phó tên họ Phạm kia, sư phụ đã không đồng ý để con làm bừa như thế!”
“Sư phụ, thật ra người có thể nhìn theo góc độ khác. Đầu tiên, Phạm Âm Ngã tạo nghiệp đầy mình, đối phó với ông ta chính là thay trời hành đạo, là ông ta đáng đời! Tiếp theo, long mạch là vùng đất may mắn, cao quý không gì sánh bằng, Thiệu thị chọn nơi thiêng liêng như vậy để xây dựng cao ốc bất động sản vốn dĩ là không thoả đáng. Hơn nữa, khu nhà ở là nơi hội tụ đủ loại người, e là người vào ở cũng không chịu nổi sự cao quý của mảnh đất đó, trừ khi có bản lĩnh, nếu không sẽ khó tránh khỏi vận rủi, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng.”
“Con làm như vậy cũng là vì muốn ngăn cản việc xây dựng cao ốc bất động sản.”
Dạ Cơ Sơn khẽ thở dài, “Sư phụ biết con có tính toán của riêng mình. Nhưng vẫn phải nhắc nhở con như vậy…”
Đối diện với đôi mắt tràn đầy lo lắng của sư phụ, cô chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
“Con sẽ không có chuyện gì đâu… từ giây phút con trọng sinh, vận mệnh Thiên Sát Cô Tinh đã thay đổi hoàn toàn, số mệnh của con sau này sẽ chỉ tốt lên mà thôi.”
“Ừm…” Bàn tay già nua xoa xoa đầu cô nói, “Tiểu Diệp Tử, cả đời này sư phụ chỉ mong con bình an, vui vẻ thôi.”
Nguyệt Vô Tình vừa bước vào cửa đã thấy cảnh sư phụ và Dạ Cô Tinh thân thiết.
“Khụ khụ…”
“Việt sư huynh, tình hình thế nào rồi?”
“Phạm Âm Ngã như rùa rụt cổ ở lì trong Kim Tước môn, không chịu gặp ai cả.”
Cô cười lạnh, “Liên hệ với các toà soạn lớn ở Hong Kong, giá trị của tin tức về Phạm đại sư cũng không nhỏ đâu…”
“Phạm Âm Ngã xem phong thủy sai dẫn đến long mạch bị tổn hại, ông trời giáng tai hoạ xuống nhằm cảnh cáo và trừng phạt,” chủ đề như vậy chắc chắn sẽ được đông đảo giới truyền thông săn đón và trở thành chủ đề hót hòn họt.
Người Hong Kong tin vào phong thủy, nhưng đồng thời cũng sợ phong thủy.
Một thầy phong thủy giỏi gần như có thể nhận được sự tôn trọng của tất cả mọi người trong tất cả các ngành nghề khác nhau, nhưng một thầy phong thủy dởm, không chịu trách nhiệm về lời nói của mình, thì ai ai cũng hô đánh.
Dù sao những thứ như phong thủy rất là linh thiêng, chỉ sơ suất một chút thôi cũng có thể dẫn tới hoạ diệt vong.
Cho dù Kim Tước môn đứng ra thanh minh ngay khi sự việc xảy ra, thì cũng không có tác dụng mấy.
Sự công kích của cư dân mạng, sự chỉ trích của Thiệu thị, cùng với sự đả kích cùng lúc của vô số thầy phong thủy khắp Hong Kong, đều khiến Phạm Âm Ngã khó mà chống đỡ nổi.
Đó rõ ràng chỉ là ngọn núi bình thường, tại sao mới qua một đêm đã trở thành long mạch rồi?
Khoan đã!
Long mạch…
Thanh Long của phương Đông, Bạch Hổ của phương Tây, Chu Tước của phương Nam, Huyền Vũ của phương Bắc, Kì Lân ở giữa lần lượt tương ứng với Kim Mộc Thủy Hoả Thổ.
Ngọn núi đó thoạt nhìn không hề thấy có khí chất của rồng, trừ khi phía Đông rộng mở, Thanh Long làm chủ, mây tía từ phía Đông kéo tới, cuối cùng thành âm dương hoà quyện!
Nhất định đã có người động tay động chân vào phương hướng của Thanh Long.
Mà giờ đây người có thể thay đổi mạch núi trên thế gian này chỉ có…
“Dạ, Cơ, Sơn!”
Ngay sau đó, hiệp hội Khai Vận Hong Kong thông báo hủy tư cách hành nghề của thầy phong thủy Phạm Âm Ngã, ngay cả Kim Tước môn cũng phải bị điều tra.
Bên cạnh đó, doanh nghiệp Thiệu thị bắt đầu thực hiện bảo hiểm lao động, dựa theo mức độ nghiêm trọng của sự việc mà phát tiền trợ cấp.
Hơn nữa dừng tất cả mọi hoạt động xây dựng cao ốc bất động sản ở núi Kim Minh, đổi kế hoạch sang xây dựng công viên miễn phí cho người dân sử dụng.
Một loạt những việc làm của Thiệu thị đã cho mọi người thấy được lương tâm và trách nhiệm mà một doanh nghiệp trên thị trường cần có, vì vậy không lâu sau đó đã nhận được sự ủng hộ của nhân dân Hong Kong, giá cổ phiếu bắt đầu tăng ổn định trở lại.
Chính phủ Hong Kong cũng đáp lại bằng cách đưa ra một mảnh đất chưa qua khai phá ở quận trung tâm, sau khi được nghị viên đồng ý thì bán cho tập đoàn Thiệu thị với giá thấp.
Nghe nói vốn định xây dựng công viên ở mảnh đất đó.
Cũng coi như là mất cái này thì được cái khác.
Cuối cùng sau khi trải qua một phen hú hồn hú vía, thì cũng vượt qua được lần khủng hoảng này.
“Là tôi, Thiệu Diệp đây.”
“Mọi chuyện giải quyết xong rồi chứ?”
“Nhờ phúc của cô cả đấy.”
“Ấy, phải nhắc lại lần nữa nhé, từ đầu tới cuối tôi không làm gì hết.”
Thiệu Diệp bỗng bật cười, “Cứ tiếp tục diễn như vậy thú vị lắm hả?”
Cô đã làm những gì không cần nói cũng biết rõ, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn không cảm nhận được điều đó chứ.
“Thiệu tổng quên rồi sao, tôi là diễn viên, diễn, là nghề của tôi.”
Nụ cười trên môi Thiệu Diệp vụt tắt, trầm giọng nhắc nhở: “Cuộc sống không giống phim trường.”
“Cuộc sống như một vở kịch, tất cả mọi người đều đang diễn, còn chia ra cuộc sống với phim trường làm gì, đó chẳng phải đều là một sao?”
“Ok ok! Chúng ta không tranh luận chủ đề này nữa.”
“Được thôi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Mời cô ăn cơm.”
“Vì chuyện gì?”
“Cảm ơn.”
“Thời gian, địa điểm.”
Nghe thấy tiếng ồn ở đầu dây bên kia, Thiệu Diệp nhướng mày: “Cô đang ở phim trường à?”
“Ừm, hôm nay có rất nhiều cảnh quay.”
“Vậy khi nào thì kết thúc?”
“Ít nhất 1 tiếng nữa.”
Anh ta đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Lúc đó đúng lúc tôi tan làm, tôi tới đón cô.”
Vừa cất điện thoại đi thì tiếng gọi của Trương Á vọng tới.
“Dạ Cô Tinh, tới lượt chị rồi đó.”
“Chị tới ngay đây.”
Chuyên viên trang điểm nhanh chóng dặm lại phấn giúp cô.
Cảnh quay tiếp theo là Hàn Tử Khâm và Tô Dã gặp nhau lần đầu.
Ngày hè oi bức, tiếng ve sầu kêu không ngừng nghỉ như thể mang theo sự nhiệt huyết không biết mệt mỏi.
Khi đó Hàn Tử Khâm vừa tắm xong, cô mặc chiếc quần short ngồi trước bàn học hoàn thành bài tập mà giáo viên giao.
Chiếc đèn bàn kiểu cũ toả ra ánh sáng màu cam dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt còn non nớt của cô gái.
Mái tóc dày, vừa dài vừa thẳng lúc này đang được buông gọn gàng sau lưng.
Đôi mắt trong veo, vẻ mặt tập trung khiến cho tất cả nhân viên ở phim trường đều tấm tắc khen ngợi.
Nói thật thì Dạ Cô Tinh đã làm mẹ của hai đứa trẻ, mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng khí chất trên người cô lại khác xa so với những người phụ nữ cùng trang lứa khác.
Một đằng thì già dặn rắn rỏi, một đằng thì thuần khiết, trong sáng.
Khí chất toả ra trên người một ai đó rất khó để có thể thay đổi, vì vậy lúc đầu có rất nhiều người không nghĩ là Dạ Cô Tinh sẽ làm được.
Mặc dù cô là ảnh hậu, nhưng phải vào vai một cô bé cấp ba ngây thơ, trong sáng, điều này quả thực rất khó!
Hơn nữa, cô vốn dĩ thuộc kiểu nữ cường, bắt một bông hồng có gai như cô hoá thân thành hoa bồ công anh yếu ớt, độ khó thực sự khá cao.
Ngay cả Vương Thạch cũng lo đến nỗi mướt mồ hôi.
Chỉ có mỗi Tiêu Mộ Lương từ đầu đến cuối vẫn khẳng định một câu.
“Không có ai thích hợp với vai diễn này hơn cô ấy đâu.”
Lời nói chắc chắn như đinh đóng cột!
Dạ Cô Tinh lúc này như thể thoát ly khỏi cuộc sống thực tại, không còn là Dạ Cô Tinh kiêu ngạo, lạnh lùng nữa, lúc này cô chính là Hàn Tử Khâm, là một học sinh cấp ba hết sức bình thường.
Như bao người khác, cô cũng có áp lực từ phía cha mẹ, cũng có gánh nặng học hành.
Cô có thể kiêu ngạo, lạnh lùng, cũng có thể quay về bản chất thật của mình.
Chỉ thấy cô khẽ nhíu mày, ống kính áp sát, đặc biệt bắt lấy biểu cảm đang suy nghĩ của cô gái, ngay cả sự buồn phiền cũng vừa hay được thu hết lại.
Bên tai cô vang vọng tiếng của bộ phim truyền hình xen lẫn tiếng thì thầm to nhỏ của cha mẹ, khiến mạch suy nghĩ giải đề vốn bị mắc của cô giờ đây rối như tơ vò.
Cô đứng dậy với lấy chìa khoá rời khỏi phòng ngủ.
Chạy vội tới chỗ thay giày, “Cha, mẹ, con đi tìm Thiến Thiến chơi một lát nhé!”
“Đã làm xong bài tập chưa?”
Cô trả lời qua loa rồi đi.
“Nhớ về sớm đấy.”
Lời căn dặn của mẹ xa dần, cô như chú chim nhỏ vui vẻ bay vút về nơi xa xăm.
Ngâm nga bài hát của Vương Phi, giậm chân không đúng nhịp, nhưng cô vẫn rất vui.
Mặt mày rạng rỡ, khoé miệng mỉm cười, đôi mắt ẩn chứa sự hào hứng, Dạ Cô Tinh lột tả gần như hoàn mỹ một cô gái đang ở trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
“Cắt.”
“Chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, mau chóng đổi cảnh đi!”
Nhìn Dạ Cô Tinh như vậy, Trương Á gần như sửng sốt.
“Cô ấy diễn thật sự rất hoàn hảo.”
“Hả?”
Tiêu Mộ Lương ngước lên cười, lặp lại một lần nữa.
Trương Á gật đầu lia lịa, tỏ ý đồng tình.
“Nhìn chị Cô Tinh khiến tôi nghĩ tới lúc mình còn học cấp ba, lúc đó tôi cũng như vậy, sẽ buồn bực vì không giải được đề toán, sẽ tranh thủ thời gian chuồn đi chơi…”
Lúc nào cũng lấp liếm cho qua với cha mẹ, mặc kệ đống bài tập, ném chúng sang một bên.
Trương Á hồi tưởng lại.
“Nhân vật mà chị ấy miêu tả giống như một hình ảnh sống động tồn tại trong kí ức mỗi người, bất giác khiến người ta chìm đắm trong quá khứ, dường như nhìn thấy hình bóng mình năm xưa.”
“Vì vậy anh Tiêu cũng cho rằng chị Cô Tinh diễn tốt, đúng không?”
Tiêu Mộ Lương khẽ lắc đầu: “Không phải cho rằng, mà là cô ấy vốn diễn rất tốt.”
Những năm qua, không chỉ bản thân tiến bộ hơn nhiều, mà cô ấy cũng đang trưởng thành từng ngày…
Vì vậy thứ đã định trước không theo đuổi được thì cho dù bản thân có cố gắng như thế nào đi nữa cũng vô ích mà thôi.
Vương Thạch đang nói về cảnh quay với Dạ Cô Tinh, Trương Á không tiện xen vào, chỉ đành cầm ly nước đứng đợi Dạ Cô Tinh ở chỗ cũ, cô ấy chưa từng nghĩ mình lại có thể được nói chuyện với ảnh đế Tiêu Mộ Lương vài câu, trong lòng cảm thấy rất vui.
Dù sao thì khuôn mặt của người đàn ông đó cũng vô cùng đẹp trai…
Hừm hừm… con người mà, đều là yêu cái đẹp.
“Đúng rồi, anh Tiêu, sao không thấy Trần Hi đâu?”
“Có việc xin nghỉ rồi.”
Trần Hi và Trương Á học cùng lớp đào tạo trợ lý, sau đó lại cùng học những thứ liên quan tới quản lý, hai người có quan hệ khá tốt.
“Lẽ nào sức khoẻ của mẹ cô ấy lại không được ổn?”
Tiêu Mộ Lương nhún vai, “Xin lỗi, tôi không rõ lắm.”
Trương Á thầm bĩu môi, đi theo một Boss không biết quan tâm người khác như thế cũng thật là đen đủi!
Tuy nhiên, khoảng thời gian trước công ty có đợt điều chỉnh nhân sự, trợ lý có thể xin chuyển công tác, nhưng… tại sao Hi Hi vẫn đi theo Tiêu Mộ Lương?
Thật không biết cô gái đó đang nghĩ gì trong đầu nữa…
“Tiểu Á…”
“Dạ! Chị Cô Tinh, em ở đây này.”
Trương Á cầm ly nước đi về phía cô, nếu đã không nghĩ ra vậy thì chỉ còn cách không nghĩ nữa mà thôi.
Nghỉ ngơi chưa đầy 5 phút đã bắt đầu quay cảnh thứ hai luôn.
“Các bộ phận vào vị trí, 1 2 3, action!”
Tiếng bảng dập xuống, trong chốc lát tất cả mọi người đều tập trung vào công việc của mình.
Những vì sao sáng lấp lánh trên nền trời tối đen như mực, Hàn Tử Khâm nhẹ nhàng đứng dưới lầu, tay cô tạo thành hình chiếc loa, đè nén giọng của mình nói với lên chỗ cửa sổ đang mở ở tầng hai.
“Thiến Thiến! Nhanh lên! Sắp muộn rồi!”
“Ok! Tới ngay đây.” Cạnh cửa sổ thò ra một cái đầu nhỏ giọng đáp lại lời cô.
Ngay sau đó hai cô gái gặp nhau dưới lầu.
“Tử Khâm, cậu muốn đưa mình đi đâu?”
“Suỵt!” Cô kéo người bạn thân tới một góc vắng vẻ, có cái cây che khuất, “Mình muốn đi xem đua xe!”
“Trời ơi! Cậu điên rồi.”
“Suỵt! Cậu nhỏ tiếng thôi, nếu để mẹ mình nghe được thì mình chết chắc!”
“Nhưng mà… Tử Khâm, ở đó toàn là những bọn lưu manh! Cậu tới đó làm gì chứ? Lỡ xảy ra chuyện gì…”
“Sẽ không có chuyện gì đâu! Mình đảm bảo chỉ nhìn qua rồi đi ngay! Có được không Thiến Nhi yêu dấu của mình, cậu nghe theo mình lần này đi mà!”
“Đúng là hết cách với cậu…nói rồi đó, chỉ nhìn qua rồi đi ngay đấy!”
“Ừm ừm, nhìn qua, chỉ nhìn qua thôi…”