Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 173: Xây dựng đội ngũ cán bộ rất quan trọng
Mặc dù Phạm Hồng Vũ nói rất hấp dẫn, nhưng Quản Lệ Mai trong lòng không nỡ. Dù sao, Phạm Hồng Học ở lại thủ đô rõ ràng là tốt hơn, đến thị trấn Phong Lâm làm việc thì thật sự là mạo hiểm.
-Hồng Học, ý kiến của con như thế nào?
Chần chừ, Quản Lệ Mai hướng Phạm Hồng Học hỏi.
Phạm Hồng Học không lập tức trả lời mẹ, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Học, em nói trước đi, cái nhà máy thức uống của em định làm thế nào?
Nghe ý tứ này, Phạm Hồng Học là động tâm rồi, Phạm Hồng Vũ không khỏi mừng rỡ. Ở kiếp trước, Phạm Hồng Học sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, được phân phối tới viện nghiên cứu thực phẩm quốc gia, sau đó được đào tạo sâu, trở thành bác sĩ, nghiên cứu viên. Trong lĩnh vực nghiên cứu rất có danh tiếng. Đương nhiên, nghiên cứu không phải là đồ uống, nhưng việc này không quan hệ. Phạm Hồng Vũ cảm thấy với kiến thức sâu rộng của Phạm Hồng Học trong lĩnh vực nghiên cứu, thái độ nghiêm túc, cẩn thận, chỉ cần y nguyện ý bỏ công sức nghiên cứu trong lĩnh vực đồ uống thì cũng sẽ làm được ra trò.
Nhà máy thức uống thị trấn Phong Lâm nếu như có thể đem Phạm Hồng Học kéo qua thì đó là một kỹ sư tốt nhất rồi. Nói thật, trong giai đoạn hiện tại, Phạm Hồng Vũ cũng không mời nổi chuyên gia có danh tiếng. Đây không hoàn toàn là vấn đề tiền mà chính là vấn đề cấp bậc. Lúc này, cơ cấu nghiên cứu khoa học và các chuyên gia học giả trong nước đều có cấp bậc hành chính. Bao gồm tiền lương đãi ngộ, tiền thưởng, tiền trợ cấp, nhà ở, xe chuyên dụng, kinh phí nghiên cứu khoa học, phúc lợi chữa bệnh đều được quy định rõ ràng. Thị trấn Phong Lâm cấp bậc chỉ mới có Trưởng phòng. Nhà máy thức uống có thể có được cấp bậc hành chính thì cũng chỉ là cấp Trưởng ban, giỏi lắm chỉ là cấp Phó phòng. Một nghiên cứu viên cấp cục trưởng tới đảm nhiệm chức tổng công trình sư của nhà máy thức uống, cho dù người ta đồng ý đến thì thị trấn Phong Lâm cũng phải dung nạp được vị đại thần này mới được. Về phần chuyên gia học giả cấp Phó giám đốc sở trở lên thì đừng nghĩ tới. Một học giả lớn như vậy đến đây thi ngay cả Lương Quang Hoa và Khâu Minh Sơn phải đích thân tiếp đãi.
Chuyên gia nước ngoài thì càng không cần phải nói. Phạm Hồng Vũ có trả tiền lương thật nhiều thì cũng không có cửa đâu.
Đem anh ruột mình kéo qua, chẳng những có thể hoàn toàn được yên tâm, mà còn có thể mượn việc nghiên cứu tạo nên quan hệ với viện nghiên cứu thực phẩm. Đúng là vẹn cả đôi đường. Đương nhiên, việc này còn phải nhờ đám người Lý Xuân Vũ ở thủ đô trợ giúp, bắt cầu giật dây giùm. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ phỏng chừng vấn đề cũng không lớn. Đây không phải là vấn đề mang tính nguyên tắc. Phạm Hồng Học vừa mới phân phối đến viện nghiên cứu thực phẩm, căn bản chưa nói đến việc thi triển tài hoa, thì cũng không có khả năng lãnh đạo đặc biệt coi trọng y mà không chịu thả người. Phạm Hồng Học ở viện nghiên cứu treo cái danh, hộ khẩu dời đi, tiền lương tiền thưởng sẽ do thị trấn Phong Lâm phát, viện nghiên cứu không cần phải gánh thêm một gánh năng, sao lại không làm chứ? Về phần thị trấn Phong Lâm xây dựng nhà máy đồ uống, căn cứ nghiên cứu khoa học thì đó là bước tiếp theo.
Lập tức Phạm Hồng Vũ thẳng sống lưng, thu xếp tinh thần nói:
- Anh, nhà máy sản xuất thức uống cũng đã chọn xong rồi, cơ sở xây dựng cũng đã bắt đầu tiến hành, dây chuyền sản xuất em đã nhờ bạn bên Giang Khẩu hỏi thăm, tiến hành bước đầu đàm phán. Hết thảy đều thuận lợi. Nhà xưởng trong thời gian rất ngắn sẽ được xây xong. Hiện tại vấn đề cần suy tính là nhân viên nghiên cứu, nhân viên kỹ thuật và nhân viên lao động thuần thục. Nhân viên nghiên cứu thì kính nhờ anh, nhân viên kỹ thuật và lao động thì sẽ tìm ở phía nam và Giang Khẩu. Bọn họ nơi đó có nhà máy thức uống, tuy rằng kích thước không lớn, nhưng cũng là có kinh nghiệm. Đây chính là một mặt của xây dựng nhà xưởng. Mặt khác chính là phương thức tiếp thị thị trường. Em cũng đã làm xong phương án tiếp thị thị trường, đơn giản mà nói, bước đầu tiên chính là chiếm lĩnh toàn bộ thị trường địa khu, bước thứ hai là toàn tỉnh, bước thứ ba là bao trùm cả nước. Dựa theo dự tính của em, chỉ cần sản phẩm vượt qua thử thách, trên cơ bản một năm thôi là có thể bao trùm toàn tỉnh. Năm thứ hai sẽ trở thành thương hiệu nổi danh cả nước. Năm thứ ba sẽ chiếm đại bộ phận thị trường cả nước.
Phạm Hồng Học giật mình kinh hãi, nói:
- Ba năm bao trùm cả nước? Hồng Vũ, em có phải là rất lạc quan rồi phải không? Em có căn cứ xác thực không?
Đây là người nghiên cứu khoa học, phương thức suy nghĩ có lối điển hình nhất, lấy việc phải chú ý đến căn cứ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba năm đã là nhiều rồi. Mấu chốt là không đủ tiền, bằng không, em trực tiếp làm quảng cáo trên truyền thông lớn, ví dụ như đài truyền hình trung ương. Một năm thôi đã bao trùm cả nước rồi.
Năm 87, nhãn hiệu vua ở đài CCTV vẫn còn chưa thấy bóng dáng. Công lực của truyền thông rất cao, giá cả quảng cáo lại tương đối vừa phải. Chỉ cần có đủ tài chính, muốn một sản phẩm bao trùm cả nước cũng không phải là người si nói mộng. Đương nhiên, cái gọi là bao trùm thị trường cả nước cũng chỉ là phương hướng lớn. Các tỉnh, thành lớn thì còn có thể bao trùm được, nhưng một thành phố, thị trấn nhỏ mà muốn bao trùm cả nước là còn cần cả một quá trình. Không phải là độ mạnh yếu của quảng cáo mà là vấn đề có suôn sẻ hay không.
Phỏng chừng cái gọi là “tổng đại lý cấp tỉnh” cũng còn là một danh từ mới mẻ.
Phạm Hồng Thái kinh ngạc nói:
- Quảng cáo ở đài truyền hình trung ương? Anh hai, điều này có được không?
Trong mắt một học sinh cấp ba, đài truyền hình trung ương cao đến bậc nào. Mỗi một phóng sự, mỗi một tin tức thì xuất hiện những gương mặt lãnh đạo tối cao cấp quốc gia. Trong miệng của Phạm Hồng Vũ, giống như lãnh đạo của CCTV và hắn giao tình rất thân thiết vậy. Chỉ cần Phạm nhị ca mở miệng thì đài CCTV giống như cầu được ước thấy.
Đây cũng là quá tinh tướng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chỉ cần có kinh phí quảng cáo thì cái gì mà không được. CCTV làm quảng cáo cho xí nghiệp thì cũng phi thường đúng lúc. Bọn họ có tiền phí thu vào nhờ quảng cáo, xí nghiệp và sản phẩm thì được mở rộng. Đây là hai bên cùng có lợi. Sau này, truyền thông chính là trận địa quảng cáo chủ yếu nhất. Ai giành được khối trận địa này thì có thể chiếm được tiên cơ.
Phạm Hồng Thái dù sao tuổi cũng còn nhỏ, vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, có hỏi chuyện gì cũng chỉ xuất phát từ tò mò, thuận miệng hỏi mà thôi. Nghe anh hai nói có đạo lý rõ ràng thì liền liên tục gật đầu, trong mắt toát ra sự kính nể.
Anh hai và anh cả giống nhau, hiểu biết sự việc ngày càng nhiều.
Phạm Hồng Học khẽ mỉm cười nói:
- Hồng Vũ, những kiến thức này là em học ở đâu vậy? Quảng cáo tuyên truyền thông qua truyền thông có tác dụng rất lớn, trước mặt ở trong nước vẫn còn chưa rõ ràng mạch lạc. Nhưng thật ra ở những quốc gia phát triển thì có rất nhiều trường hợp điển hình.
Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại:
- Anh, những phương diện này anh cũng chú ý à?
Vốn tưởng rằng ngoại trừ những kiến thức chuyên nghiệp, Phạm Hồng Học căn bản sẽ không chú ý những phương diện tri thức khác, không ngờ lầm to rồi.
Phạm Hồng Học đáp:
- Anh chủ yếu là đọc những sách báo bằng tiếng anh, như vậy rất có lợi cho việc đề cao trình độ anh ngữ. Cũng không nhất định phải xem những bộ sách chuyên môn, mà những sách báo tiếng anh về chuyên ngành khác anh cũng có đọc.
Phạm Hồng Vũ liền đổ mồ hôi, ra vẻ Phó chủ tịch thị trấn Phạm trong lúc đi học trung học và đại học thì anh ngữ có thể là môn khó nuốt. Nhưng những năm 80 này, đại đa số học sinh đều là mù sinh ngữ, chỉ học bằng cách nhớ từ và ngữ pháp, nhưng những cái cơ bản thì rối tinh rối mù. Phạm Hồng Vũ cũng không ngoại lệ. Đã nhiều năm qua đi, Phạm nhị ca vốn từ về anh ngữ đã quên sạch sẽ.
Phạm Hồng Học chuyên chú nghiên cứu học vấn, tự nhiên không thể so sánh với Phạm Hồng Vũ.
- Ừ, nước ngoài muốn làm kinh tế thị trường so với chúng ta sớm hơn nhiều năm, trên cơ bản đã thành lập trọn vẹn cơ chế đầy đủ. Chúng ta hiện tại muốn làm kinh tế thị trường, không thể tránh khỏi việc mượn kinh nghiệm thành công của bọn họ để làm. Chuyện tốt, đương nhiên là phải hết sức hấp thu rồi.
Phạm Hồng Vũ trả lời câu hỏi của anh trai.
Phạm Hồng Học mỉm cười gật đầu, nói:
- Hồng Vũ, hiện tại anh đã hiểu vì sao lãnh đạo cấp trên lại muốn em làm Phó chủ tịch thị trấn rồi. Những thứ khác không nói, ít nhất phương diện tiếp thu hiểu biết bên ngoài, em so với đại đa số cán bộ đều làm tốt hơn. Tối thiểu em có ý tưởng, không bao thủ, mở rộng ra thế giới bên ngoài. Điểm này, rất nhiều cán bộ lão thành không làm được đâu. Suy nghĩ của bọn họ trên cơ bản đã xơ cứng rồi. Trung ương yêu cầu mạnh mẽ đề bạt cán bộ trẻ tuổi, tri thức hóa cán bộ thật là có đạo lý.
Phạm Vệ Quốc chen vào nói:
- Hồng Vũ, anh của con nói đúng đấy. Hiểu nhiều, tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, tiếp thu chỗ tốt của người khác, đây hoàn toàn chính xác. Ba hoàn toàn tán thành, nhưng có một chút con phải chú ý….
Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ đều nhìn về phía cha của mình.
Phạm Vệ Quốc nói:
- Ngoại quốc gì đó, không nhất định đều là tốt. Trong đó có rất nhiều thứ tư bản chủ nghĩa đã mục nát, xuống dốc, không thể tất cả đều mang qua hết. Quốc gia chúng ta có đặc sắc của quốc gia chúng ta, các quốc gia phương tây cũng chưa chắc thực hiện được. Cho nên, con nhất định phải chú ý điểm này, không cần vàng thau lẫn lộn.
Phạm Hồng Vũ vội vàng đáp:
- Đúng vậy, ba. Con hoàn toàn đồng ý với quan điểm này của ba. Học từ người khác, nhất định là phải học lấy tinh hoa, không thể toàn bộ rập khuôn, nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn. Tư tưởng đội ngũ cán bộ một khí rối loạn, chính là vấn đề lớn.
- Ừ, con bết là tốt rồi. Tư tưởng đội ngũ cán bộ nhất định là phải thống nhất. Con bây giờ là cán bộ lãnh đạo, cần phải chú ý điểm này.
Phạm Vệ Quốc gật đầu hài lòng.
Ông nhìn ra được, con trai của mình không phải là nói cho có lệ. Phạm Hồng Vũ trong lòng quả thật là nghĩ như vậy.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ biết rất rõ, điểm này sợ là khó mà làm được. Tư tưởng của đội ngũ cán bộ bị ăn mòn, và đang có dấu hiệu lan tràn.
Đây mới thật sự là tai họa ngầm lớn nhất sau này.
Đội ngũ cán bộ không thể vượt qua thử thách thì sẽ không có lực lượng chân chính trung kiên. Cán bộ tư tưởng không thống nhất, duy trì trật tự xã hội bình thường thì còn miễn cưỡng, nhưng một khi phát sinh biến cố kịch liệt thì sẽ trở nên vô cùng phiền toái.
Nhưng hiện tại, Phạm Hồng Vũ không tiện phát biểu ý kiến quá nhiều về vấn đề này. Chức vụ của hắn hiện nay cũng không đến phiên hắn để ý tới việc xây dựng tư tưởng đội ngũ cán bộ. Đây là chức trách của Cao Khiết. Tự nhiên, không bài trừ việc Phó chủ tịch thị trấn Phạm sẽ lợi dụng hết thảy cơ hội công và tư để ảnh hưởng quyết định của Bí thư Cao. Hơn nữa, loại ảnh hưởng này khẳng định là rất sâu xa.
Tuy nhiên, khiến Phạm Hồng Vũ cao hứng chính là, Phạm Vệ Quốc ở điểm này có nhận thức rất tỉnh táo. Hai cha con ý kiến hoàn toàn nhất trí, hơn nữa trước mắt nhìn qua thì rất kiên định.
Phạm Vệ Quốc thân là Chủ tịch huyện, phạm vi ảnh hưởng đến toàn bộ cán bộ là không phải Phạm Hồng Vũ có thể sánh được.
Chương 174: Chủ tịch huyện chi chiêu
- Hồng Vũ, em nói tiếp đi.
Phạm Hồng Học đã bị đề tài của em mình hấp dẫn.
Phạm Hồng Vũ lại nói:
- Không còn gì nữa, chỉ như vậy thôi.
- Chỉ như vậy thôi à? Nhà xưởng của em cũng chưa nói đến phải xây dựng quy mô bao nhiêu, khi nào thì đầu tư, tuyển công nhân nhiều hay ít, mỗi năm ra bao nhiêu sản phẩm? Mấy thứ này nếu không làm rõ ràng thì làm sao mà xây dựng?
Phạm Hồng Học giật mình hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh, xây dựng nhà xưởng không phải là nghiên cứu, càng không phải là nghiên cứu học vấn. Anh đã hình thành lối suy nghĩ theo xu hướng tâm lý bình thường, làm việc lúc nào cũng tìm nguyên nhân trước, rồi mới làm…
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Phạm Hồng Học lập tức hỏi ngược lại.
- Không nói là không đúng! Nhưng muốn xây dựng nhà xưởng thì cũng không thể làm cẩn thận như vậy, nhất là lúc này càng thêm không có khả năng đem hết thảy phương án ở trên giấy làm cho hoàn mỹ. nếu quả thật phải làm như vậy thì tốn rất nhiều thời gian. Cái này chỉ có thể vừa làm vừa phát, phát hiện vấn đề thì giải quyết. Giống như anh làm thí nghiệm vậy, trước đó anh chỉ có một ý nghĩ đại khái, kết quả cụ thể như thế nào, cuối cùng cũng phải chờ sau khi thí nghiệm hoàn thành thì mới rõ ràng. Hiện tại trong tay em có sáu trăm ngàn, ở tỉnh cho bốn trăm ngàn, Ủy ban Kế hoạch quốc gia cho hai trăm ngàn, một phân tiền thị trấn cũng không cho.
Phạm Vệ Quốc cười nói:
- Thị trấn còn có thể cho con tiền sao? Không bắt con đóng góp cái gì đó xem như là tốt lắm rồi.
Đối với tình trạng tài chính của các xã, thị trấn trước mắt, Phạm Vệ Quốc rõ như lòng bàn tay. Kinh tế Ngạn Hoa tổng thể mà nói, so với Vũ Dương thì tốt hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Tài chính Phong Lâm và những thị trấn khác của Vũ Dương là không sai biệt lắm, đều rất quẫn bách. Hễ là tài chính ở trên xuống, trên cơ bản là tầng tầng lột da, khi tới tay còn lại một nửa là cảm ơn trời đất rồi.
Lần này, tài chính là tỉnh và Ủy ban Kế hoạch quốc gia xuống dưới, khi tới địa khu, dưới sự chỉ đạo của Chủ tịch địa khu Khâu Minh Sơn, do cục Tài chính địa khu trực tiếp chuyển xuống cho phòng tài chính và thuế vụ của thị trấn Phong Lâm, không thông qua cục Tài chính thị xã Ngạn Hoa. Nên lúc này mới không có tình trạng thiếu một phân tiền. Bằng không, chẳng sợ Phạm Hồng Vũ có hoành tráng thì cũng chẳng có gì thương lượng được.
Hoàn cảnh lớn là như thế!
Về phần sau khi tới thị trấn Phong Lâm, cũng không cần phải lo lắng nữa. Cao Khiết hiện giờ là Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch thị trấn, Hồng Vũ là Phó chủ tịch thường trực thị trấn, mặc dù trong bảng xếp hạng ở bộ máy đảng ủy thị trấn không được cao lắm, nhưng luận thực quyền thì chỉ sợ là nhân vật số hai chân chính của thị trấn Phong Lâm rồi. Hắn lại trực tiếp chủ quản công tác xây dựng xí nghiệp và thu hút đầu tư, khoản tiền này tự nhiên là do hắn toàn quyền xử trí, người khác không thể xen vào.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Là như thế này, mấy ngày nay, không biết bao nhiêu người tìm cách lôi kéo em, muốn kiếm thêm một chén canh. Sáu trăm ngàn, thị trấn Phong Lâm từ lúc xây dựng cho tới nay cũng chưa thấy một khoản tiền nào lớn đến như vậy, tương đương với tài chính thị trấn thu vào trong mười mấy năm. Mọi người cảm thấy, có nhiều tiền như vậy, nếu không cấp cho cán bộ phúc lợi thì thật không thể nào nói nổi.
Phạm Vệ Quốc trở nên nghiêm túc nói:
- Hồng Vũ, con nhất định phải bảo quản cho tốt. Tiền này là thượng cấp cho các con để xây dựng. Vậy tất cả đều phải dùng để xây dựng, không thể phung phí.
Phạm Vệ Quốc sau khi lên làm Chủ tịch huyện Vũ Dương, đối với tài chính huyện quản lý rất chặt. Bí thư Huyện ủy mới tới, ở huyện Vũ Dương kinh nghiệm lý lịch so với Phạm Hồng Vũ còn kém xa, rất nhiều chuyện phải thương lượng với Phạm Vệ Quốc. Phạm Vệ Quốc tuy rằng không tranh quyền, nhưng làm Chủ tịch huyện cũng khá uy phong.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cha, yên tâm đi, con hiện tại chỉ sợ là không đủ tiền dùng thôi, làm sao có chuyện phung phí được chứ? Khoản tiền này nhìn qua không phải ít, nhưng việc muốn làm lại rất nhiều. Nhà máy thức uống, con dự toán là bốn trăm ngàn; nhà máy kim khí, là một trăm ngàn. Bỏ ra ba chục ngàn xây dựng phòng sách báo ở các thôn, thiếu một chút thì trước xây một phần, về sau có tiền thì xây toàn bộ. Còn thừa lại bảy chục ngàn thì làm quỹ thu hút đầu tư.
Phạm Vệ Quốc nói:
- Hồng Vũ, biện pháp thu hút đầu tư của mọi người, ba cũng có nghe nói rồi. Thưởng hai phần trăm có phải là nhiều quá không? Nếu tiến cử một trăm ngàn tài chính, thì được thưởng hai ngàn, tương đương với ba năm tiền lương của cán bộ bình thường rồi, có thích hợp không?
Nói xong, Phạm Vệ Quốc lại cau mày.
- Thích hợp!
Phạm Hồng Vũ đáp một chút cũng không do dự.
- Suy tính ban đầu của con là thưởng 5%, sau lại thương lượng với Bí thư Cao, cảm thấy 5% hơi nhiều, sợ là thị trấn tạm thời không lấy ra được khoản tiền này, thất tín với dân sẽ không tốt. Cuối cùng đổi thành hai phần trăm. Con vẫn còn chê ít đấy. Cha, trọng thưởng tất có dũng phu. Thưởng ít quá sẽ không đề cao nổi hứng thú của mọi người.
Phạm Vệ Quốc không phụ họa theo lời của con, hai hàng lông mày cau chặt hơn, nói:
- Hồng Vũ, thưởng chủ yếu là một loại vinh quang, không cần quá coi trọng tiền nhiều hay ít. Con quá mức coi trọng tiền bạc, có phải là ngộ nhận lạc lối rồi không?
Trong hoàn cảnh trước mắt của cả nước, thưởng chủ yếu là về mặt tinh thần. Giấy khen đỏ thẫm, cờ thưởng, giấy chứng nhận vinh dự…, giống như Phạm Hồng Vũ lập nên công lao, cũng không thấy ở tỉnh cho hắn bao nhiêu tiền. Đây chỉ là một cái vinh quang thôi.
Quản Lệ Mai cũng xen vào nói:
- Đúng vậy, Hồng Vũ, ba của con nói rất có lý. Hiện tại địa khu cũng chưa có tiền lệ thưởng hai phần trăm tiền mặt. Nếu con làm, để cho người ta bắt được nhược điểm thì con sẽ gánh thêm phiền toái lắm đấy.
Quản Lệ Mai cũng không phải là nội trợ bình thường, vẫn làm công tác hành chính, đối với thể chế trong nước cũng hiểu rõ vô cùng. Quan trường kiêng kỵ nhất chính là làm náo động. Huống chi, Phạm Hồng Vũ đề ra ngạch tiền thưởng cao như vậy sẽ càng thêm khiến cho người khác đỏ mắt, dẫn đến bị người khác cáo trạng.
Phạm Vệ Quốc gật đầu nói:
- Hồng Vũ, trừ điểm này mẹ con nói ra, còn có một điều mà con cần phải suy xét, chính là vấn đề cùng gió. Con đang ở thị trấn Phong Lâm làm ra tiền thưởng như vậy, những địa phương khác nói không chừng cũng sẽ muốn làm…
Phạm Hồng Vũ nói:
- Ba, như vậy thì không phải càng tốt hơn sao? Tất cả mọi người cùng nghĩ biện pháp thu hút đầu tư, kinh tế của địa khu Ngạn Hoa sẽ trở nên sống động.
- Không đơn giản như vậy!
Phạm Vệ Quốc lắc đầu nói.
- Rất nhiều chuyện việc xử lý sẽ trở nên biến vị. Phong Lâm các con, có lẽ sẽ không biến dạng, nhưng địa phương khác thì rất khó nói. Làm không tốt, các cán bộ lãnh đạo cá biệt sẽ coi đây là trung gian kiếm lời. Đem tiền của quốc gia bỏ vào trong túi của mình, mà lại còn một cách quang minh chính đại.
Phạm Hồng Vũ lập tức lộ ra vẻ mặt bội phục.
Phạm Vệ Quốc đoán trước thật sự chuẩn xác.
Kiếp trước, lời mà Phạm Vệ Quốc nói, chỗ nào cũng có, nhiều đếm không xuể. Nội lấy việc làm đường làm thí dụ, một số cán bộ hận không thể đem đường cao tốc phân cách thành thước khoán trắng ra ngoài, kiếm đủ nước luộc.
- Cha, tình hình mà cha nói, quả thật sẽ phát sinh, hơn nữa lại ngày càng nghiêm trọng. Tuy nhiên, con vẫn kiên trì làm kế hoạch tiền thưởng này. Chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Cán bộ hủ bại luôn luôn có, nhưng không thể bởi vì sợ hủ bại mà chúng ta không làm. Chủ nghĩa xã hội khoa học không phải là danh từ bần cùng lạc hậu. Chúng ta nhất định phải đẩy mạnh kinh tế, khiến đại đa số quần chúng có được cuộc sống giàu có, thì lúc đó mới có khả năng thể hiện hết sự ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học. Về phần có người hủ bại thì nhất định phải xử lý. Hủ bại một thì xử lý một.
Phạm Hồng Vũ oai vệ nói, sau đó ở trong lòng khách sáo với chính mình một phen.
Lời nói này là thật sự là không đáng tin cậy.
Không cần nói hắn hiện tại chỉ là Phó chủ tịch thị trấn, cho dù một ngày kia, hắn khoác hoàng bào, đi lên thần đàn, ngồi ở hướng nam thì chỉ sợ không thể giải quyết được việc này.
- Ít nhất, ở thị trấn Phong Lâm con có thể bảo đảm.
Theo sau, Phạm Hồng Vũ lại tăng thêm một câu, tránh cho mình lại khinh bỉ chính mình. Tôi hiện tại là Phó chủ tịch thị trấn, chỉ có thể quản địa phương của mình, còn nơi khác, tôi thật sự không xen vào.
- Ừ, tóm lại phải cẩn thận.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò một câu.
Phạm Hồng Vũ nói không sai, dù sao cũng phải có người tiến hành nếm thử, bằng không vĩnh viễn sẽ không có cơ hội tiến bộ.
- Ba, con kế tiếp sẽ đến phía nam liên lạc chuyện thu mua thiết bị, thuận bị có thể mang về chút hạng mục nào khác không?
Phạm Vệ Quốc kinh ngạc nói:
- Con không phải muốn làm hạng mục nhà máy thức uống và kim khí sao? Hai cái nhà xưởng này còn chưa làm xong thì vội tiến cử hạng mục khác. Hồng Vũ, hăng hái tiến về phía trước, cố gắng công tác thì rất đúng, nhưng phải vừa phải, không thể liều lĩnh. Ăn nhiều bội thực.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, lúc này con đến phía nam tiến cử hạng mục không phải là cho thị trấn Phong Lâm mà là cho Vũ Dương của chúng ta.
- Sao, tiến cử cho Vũ Dương? Tiến cử hạng mục gì?
Phạm Vệ Quốc càng thêm kinh ngạc.
- Nhà máy gia công thịt. Con muốn làm hạng mục này. Ba, kế hoạch của con là như vậy. Phong Lâm đồi núi nhiều, ruộng dốc nhiều, nhiều loại lương thực không thể nào đáng tin cậy, nông dân thu vào không nhiều. Con cho rằng, phải phát triển mạnh chăn nuôi. Lấy thôn tổ làm đơn vị, tạo thành hợp tác xã nông nghiệp, thống nhất chăn thả bò và dê. Khí hậu phía nam của chúng ta tốt, chăn nuôi bò, dê thì chất lượng thịt so với phía bắc ngon hơn, rất được thị trường hoan nghênh. Hơn nữa, cũng được Hongkong và các quốc gia Âu Mỹ ưa chuộng. Nếu muốn làm sản nghiệp này, trên cơ bản sáu bảy phần trăm nông hộ có thể được lợi. Nhưng tiêu thụ thịt bò thịt dê nuôi dưỡng chính là một vấn đề. Bò, dê sống là một phương diện, còn thịt để ăn sau khi gia công cũng là một phương diện. Địa bàn Phong Lâm quá nhỏ, không thể xây dựng một nhà máy gia công quy mô được. Cho nên, con đề nghị, Vũ Dương sẽ làm hạng mục này. Ba, điều kiện tự nhiên của Vũ Dương và Phong Lâm giống nhau, rất thích hợp phát triển chăn nuôi đại quy mô. Chúng ta xây dựng nhà máy gia công thịt, mở ra nguồn tiêu thụ, đây là một hạng mục mang lại nhiều tiền. Tài chính huyện và của nông dân được gia tăng.
Phạm Hồng Học lập tức nói:
- Ba, con cảm thấy đề nghị này của Hồng Vũ rất tốt.
Quản Lệ Mai cũng nói:
- Đúng vậy, lão Phạm, tôi cũng hiểu được đạo lý trong đó.
Nói xong, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ trở nên trong suốt. Đứa con thứ hai của bà ngày càng có bản lĩnh, còn giúp bố của nó làm đại sự rồi.
Phạm Vệ Quốc mỉm cười gật đầu:
- Ba cũng không nói là sai mà. Ừ, ba nghĩ việc này có thể làm.