Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quyền Lực Tuyệt Đối
  3. Chương 173: Lệnh Hòa Phồn hay Lĩnh Hạp Phạn?
Trước /878 Sau

Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 173: Lệnh Hòa Phồn hay Lĩnh Hạp Phạn?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chiếc máy bay thật lớn chở các hành khách đáp xuống sân bay phía nam.

Đám người Phạm Hồng Vũ đến chính là Giang Khẩu, nhưng bên trong sân bay Giang Khẩu, phỏng chừng còn phải đợi nhiều năm nữa mới có thể chính thức thông tàu, thuyền. Nhất định phải đi xe từ thành phố Nam Phương tỉnh Lĩnh Nam.

Triệu Ca, Hạ Ngôn, Đóa Đóa vẫn là lần đầu ngồi máy ban, hưng phấn vô cùng. Mọi người kéo hành lý, vui vẻ bước ra đại sảnh đợi.

- Hồng Vũ!

Rất xa, một gã thanh niên ăn mặc vô cùng tân tiến đang giơ tay lên vẫy.

Đúng là Lý Xuân Vũ, biệt danh Lý Tầm Hoan.

- Tầm Hoan!

Phạm Hồng Vũ bước nhanh đến phía trước, Lý Xuân Vũ lập tức ôm hắn một cái.

- Đến đây, Tầm Hoan, giới thiệu cho anh một chút.

Phạm Hồng Vũ lập tức giới thiệu Hạ Ngôn, Triệu Ca và Đóa Đóa cho Lý Xuân Vũ biết.

- Haha, đây chính là Hạ Ngôn? Bảo Hưng đã nói với tôi rất nhiều về cậu.

Lý Xuân Vũ là một người thích kết giao bằng hữu, cũng ôm Hạ Ngôn một cái.

Nhìn thấy Triệu Ca, Lý Xuân Vũ cũng hơi ngẩn ngơ một chút. Đây quả thật là một cô gái xinh đẹp! Kế tiếp liền hướng Phạm Hồng Vũ nháy mắt. Tiểu Phạm, thật đúng là có ánh mắt. Bên người toàn là nhất đẳng mỹ nữ.

Về phần Cao Khiết có phải là bạn gái của Phạm Hồng Vũ hay không, Lý Xuân Vũ cũng không quan tâm. Tóm lại y đã cho rằng là vậy thì nhất định là vậy.

- Đi, chúng ta đi ăn cơm trước. Sau khi ăn xong thì sẽ đi Giang Khẩu.

Chào xong, Lý Xuân Vũ lớn tiếng nói.

Một chiếc xe Audi màu đen đang lặng yên đậu ngoài cửa đại sảnh sân bay, treo giấy phép của thành phố Nam Phương. Phạm Hồng Vũ hai mắt lập tức híp lại một chút.

Lúc này, công ty đại chúng nước Đức vừa mới bắt đầu hợp tác với ngành sản xuất ô tô trong nước. Xe Audi chưa sản xuất được trong nước, chiếc xe này trăm phần trăm là xe nhập khẩu. Quả nhiên không hổ là tỉnh Lĩnh Nam, hoàn toàn có thể thấy được xe sang trọng nhập khẩu. Ở nội địa, xe Audi không phải là có một không hai, nhưng tuyệt đối là rất hiếm thấy.

Lý Xuân Vũ cười nói:

- Tôi mượn xe của nhà nước đấy.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Lĩnh Nam chính là Lĩnh Nam, những nơi khác thực không sánh bằng.

- Chiếc xe này rất đắt, cho dù là ở phía nam nhưng không có mấy đơn vị nhà nước nào mua được.

Lý Xuân Vũ liền giải thích một câu.

Đây là lời nói thật, tuy rằng Lĩnh Nam mở cửa ra bên ngoài, nhưng năm 87 cũng không phải đơn vị nhà nước nào cũng có thể mua được xe Audi nhập khẩu. Xe này, mặc kệ là đặt ở đơn vị nào, cũng đều dành cho nhân vật số một ngồi. Lý Xuân Vũ chỉ cần nói một tiếng là có thể mượn được.

Lý gia ở tỉnh Lĩnh Nam thế lực quả thực không phải là dành để trưng bày cho đẹp. Một người con cháu đời thứ ba mà đã có được uy quyền như vậy rồi.

Lập tức lên xe, Lý Xuân Vũ tự mình lái. Phạm Hồng Vũ ngồi ở vị trí lái phụ.

- Hồng Vũ, chuyện cậu nhờ, tôi đã làm xong. Lúc này chúng ta đi Giang Khẩu, gặp người đại diện mua bán cổ phiếu từ Hongkong tới, bàn bạc sự việc cho thỏa đáng.

Lý Xuân Vũ lái xe rất thuần thục, chạy nhanh ra khỏi sân bay. Có thể thấy được đường sá thành phố Nam Phương y rất quen thuộc, phỏng chừng bình thường ở lại Lĩnh Nam cũng không ít.

Lý gia bất kể ở Lĩnh Nam hay là thủ đô đều là nhà quyền quý bậc nhất. Thậm chí có người nói, Lĩnh Nam là đại bản doanh của Lý gia.

Tin tức như vậy cũng không phải hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ. Một số hào môn thế gia ở thủ đô, bởi vì là quê quán của ông cụ cùng với nơi công tác sau khi kiến quốc đã tạo thành một nơi mang “tính địa vực”. Một số tỉnh được coi là sân sau của một nhà quyền quý đại tộc nào đó, là đại bản doanh để bồi dưỡng cán bộ hệ bổn phái.

Đương nhiên, có thể giống như những đại tộc có thực lực này ở thủ đô có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, và mơ hồ trở thành hình thức phe phái chính trị ban đầu. Phạm Hồng Vũ biết, Lý gia là một trong những thế lực hết sức quan trọng trong chính đàn quốc nội. Cho dù ông cụ có mất thì sức ảnh hưởng đối với chính trị cao tầng vẫn còn.

Lý Xuân Vũ là truyền nhân đời thứ ba chính tông của Lý gia. Ở thủ đô có thể nói là một trong những con ông cháu cha cao nhất. Đến Lĩnh Nam, đương nhiên càng thêm là số một số hai rồi.

Trong giai đoạn hiện tại, người nội địa muốn mở giao dịch kỳ hạn ở Hongkong thì vô cùng khó khăn, tuy nhiên với Lý Xuân Vũ thì chẳng việc gì.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:

- Được, việc này chúng ta cần phải nắm chặt xử lý. Ở nơi này vài ngày, nếu làm tốt, nói không chừng có thể mua được một chiếc xe Audi.

Lý Xuân Vũ nghiêng đầu sang một bên, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:

- Hồng Vũ, nói thật chứ?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Tôi mà lừa anh à? Lừa anh đối với tôi có cái gì tốt?

Lý Xuân Vũ ngẩn ra, lập tức cười ha hả, nói:

- Hồng Vũ, không nói gạt cậu, mấy ngày nay tôi tính bù lại một chút. Rất nhiều phương diện tài chính quả thực còn chưa được minh bạch. Cậu nói đến mua bán lũy thừa cổ phiếu rốt cuộc là thứ gì? Chẳng những có thể mua tăng, mà còn có thể mua giảm. Thật sự là kỳ quái! Thứ này, khi nó giảm giá thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Đây cũng chính là sự khó hiểu lớn nhất của đám người Hạ Ngôn và Triệu Ca.

Động đến giả thuyết kinh tế thì không giống như là bán bánh bao hay là bán công trái. Nói ngắn gọn lại, có một đạo lý là, khi giá tăng thì mới kiếm được tiền.

Phạm Hồng Vũ lại nói chỉ số chứng khoán kỳ hạn. Giảm cũng có thể kiếm được tiền, mà còn có thể kiếm được nhiều tiền.

Điều này thật khó mà tưởng tượng.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Xuân Vũ, đừng nóng vội. Đạo lý này, tối hôm qua ở khách sạn Hồng Châu, tôi đã có giải thích qua với bọn họ nhưng bọn họ vẫn không cách nào hiểu được. Việc này chỉ có thể nhìn thực tiễn thôi. Đúng rồi, người đại diện kia là từ Hongkong tới?

- Đúng, còn khá trẻ, tên là Lệnh Hòa Phồn, nghe nói là tinh anh trong giới tài chính. Giám đốc của một ngân hàng giới thiệu đấy.

- Lĩnh Hạp Phạn? (Cặp lồng đựng cơm)

Phạm Hồng Vũ lập tức hai mắt lóe lên.

Trên thế giới này vẫn còn có người lấy tên như vậy?

- Đúng, Lệnh Hòa Phồn, cậu quen anh ta à?

Lý Xuân Vũ cảm thấy kỳ quái, không rõ Phạm Hồng Vũ làm sao mà kinh ngạc đến như vậy.

Phạm Hồng Vũ lập tức bật cười.

Đại danh “Lĩnh Hạp Phạn” này chỉ sợ phải đợi thêm vài năm nữa mới chắc chắn. Lúc mà văn học, truyện mạng thịnh hành trong nước thì mới có thể dương oai ngàn dặm.

- Không, tôi không biết anh ta. Có lẽ phải mấy mười mấy năm nữa thì danh tiếng anh ta mới nổi.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói.

Tuy nhiên, hiện tại, Phạm nhị ca thật đúng là cảm thấy hứng thú với vị tiên sinh “Lĩnh Hạp Phạn” này, rất muốn lập tức được gặp anh ta, xem anh ta rốt cuộc làm sao mà được gọi là “Lĩnh Hạp Phạn”?

Kỳ thật, Lý Xuân Vũ so với hắn còn nóng vội hơn. Tất nhiên, Lý Xuân Vũ không phải muốn gặp Lĩnh Hạp Phạn mà là muốn mở mang kiến thức một chút tại sao Phạm Hồng Vũ nói giá giảm mà cũng có thể kiếm được nhiều tiền.

Tà môn!

Dù là như thế, Lý Xuân Vũ cũng không gấp, lái chiếc xe Audi đến một cửa tiệm lâu đời ở thành phố Nam Phương tên là “Bát Trân Hiên” để khoản đãi một phen.

Đối với bữa cơm này, Triệu Ca và Đóa Đóa tương đối hài lòng. Con gái thì thích những món ăn nhẹ, còn Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn thì lại thích ăn nhanh, uống nhanh, ăn hết không ít thịt nướng và thịt gà.

Sau khi ăn xong cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó lên xe hướng đến Giang Khẩu.

Dọc theo đường đi, Đóa Đóa hết nhìn đông tới nhìn tây, lộ ra ánh mắt vô cùng tò mò.

Hạ Ngôn và Triệu Ca mấy tháng nay ở Thiết Môn, Hạ Ngôn thì còn đi tới đi lui đến thành phố Minh Châu, thật là đã tương đối quen mặt. Thành phố Minh Châu và Nam Phương đều là những thành phố phồn hoa, cũng không rõ thành phố nào tân tiến hơn.

Đường cao tốc từ phía nam đến Giang Khẩu đang xây dựng cải tạo, chưa thông xe, nhưng tuyến quốc lộ vô cùng rộng mở, tình hình giao thông cũng rất tốt, tầm nhìn trống trải, ngựa xe như nước, phi thường náo nhiệt.

Phạm Hồng Vũ thở dài nói:

- Nếu muốn giàu, trước phải làm đường. Đường sắt Lĩnh Nam giao thông tuy rằng còn cần cải tiến nhiều chỗ, nhưng giao thông trên quốc lộ quả thật là phát triển nhanh chóng. Nhìn lưu lượng xe trên đường, muốn nghĩ kinh tế không phát triển là không được.

Lý Xuân Vũ nói:

- Đúng vậy, nhiều xe như vậy, không biết là đã vận chuyện bao nhiêu hàng hóa. Ai, Hồng Vũ, nghe nói cậu làm Phó chủ tịch thị trấn rồi hả?

- Đúng vậy, trước đó không lâu vừa mới được bổ nhiệm.

- Hah, rất giỏi. Còn trẻ như vậy mà đã là Phó chủ tịch thị trấn, tương lai là tiền đồ vô lượng đấy.

Lý Xuân Vũ là thế gia tử ở thủ đô, mặc dù bản thân không có tính toán phát triển trong thể chế, nhưng đối với nội tình thể chế lại hiểu biết thật sự rất thấu triệt. Trong mắt Lý Xuân Vũ, cấp phó phòng thì chẳng tính là cái gì, nhưng Phó chủ tịch thị trấn cơ sở thì quả thật là mạnh mẽ. Cán bộ cơ quan cấp phó phòng hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Hạ Ngôn cười nói:

- Trước đó không lâu, Nhị ca bởi vì giải nguy cứu tế, cứu mạng sống của mấy trăm người, lập nên công lao hạng nhất. Nếu không phải tuổi của anh ấy còn quá trẻ, nói không chừng đã trực tiếp trở thành Chủ tịch thị trấn rồi.

- Vậy à? Công lao hạng nhất?Cứu vài trăm người?

Lý Xuân Vũ cảm thấy rất kinh ngạc.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- May mắn thôi mà.

Lý Xuân Vũ vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn hắn gật đầu nói:

- Được, không quan tâm hơn thua, khí độ này rất được. Ông cụ nhà tôi thường xuyên mắng tôi làm việc gì cũng đều thiếu kiên nhẫn. Xem ra sau này phải hướng cậu học tập nhiều hơn.

- Tầm Hoan, anh đây là đánh vào mặt tôi đấy nhé?

- Không, không, tuyệt đối không. Hồng Vũ, tôi tuy rằng không thích làm ở cơ quan, nhưng không nói gạt cậu, chính là không quen với việc bụng dạ hẹp hòi, lục đục với nhau. Ở thủ đô, mấy tên da trâu hò hét tôi thấy không ít, nhưng nói thật, giống như cậu thật đúng là rất ít. Cậu khả năng chính là người mà lớp người già hay nói đấy, là loại người sinh ra để làm chính trị. Ánh mắt nhìn người ấy tôi vẫn phải có.

Lý Xuân Vũ liền giảm bớt tốc độ xe, nói rất nghiêm túc.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười lắc đầu, nhưng không hề khiêm tốn.

Cũng không phải là hắn da mặt dày, đối với sự khích lệ của Lý Xuân Vũ là không thể nghi ngờ. Mấu chốt chính là hắn hiểu tính cách của Lý Xuân Vũ. Nếu đã xem anh là bạn, thì tuyệt đối nghiêm túc. Nếu mà cứ khách khí đi khách khí lại với y, nói không chừng sẽ khiến y mất hứng.

Sau hơn hai tiếng lái xe, chiếc xe Audi tiến vào nội thành Giang Khẩu.

Giang Khẩu năm 87, tất nhiên là không thể so sánh với đời sau, nhưng cũng đã có đầy đủ hình thức đại đô thị quốc tế ban đầu. Đường đi rất rộng, xanh hóa rất tốt. Mặc dù nơi nơi đều ầm ầm công trình xây dựng, nhưng thành phố lại rất sạch sẽ, không một chút bụi nào.

Dần dần tới trung tâm thành phố, nhà cao tầng san sát với nhau, hiện ra sự phồn hoa náo nhiệt. [/CHARGE]

Quảng cáo
Trước /878 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Không Thể Không Nói

Copyright © 2022 - MTruyện.net