Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Kogi
Sau giấc mơ “cưa điện kinh hoàng”, tôi đã hoàn toàn mất ngủ.
Tôi ngậm một điếu thuốc đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn người đi đường bên dưới mà bỗng có cảm giác đã thấy hết muôn màu sắc thái nhân gian.
Tôi cứ tưởng Lâm Dung đứng cạnh cửa cùng tôi ngắm đường phố, ngoảnh lại mới phát hiện ra anh đang ngắm tôi.
Tôi cắn điếu thuốc nheo mắt nhìn anh, mặc dù đã nhìn vô số lần nhưng tôi vẫn cảm thấy Lâm Dung là người đẹp trai nhất trong số những người mình từng gặp ở đời thực.
“Anh thấy ai đẹp trai nhất trong số những người anh từng gặp?” Tôi bỗng tò mò, không biết với người đẹp trai như Lâm Dung thì sẽ thấy đàn ông như thế nào được coi là đẹp.
Lâm Dung suy nghĩ một lát, đáp: “Chưa từng để ý.”
“Xì ~” Tôi hít một hơi thuốc, “Điêu.”
Lâm Dung cười nói: “Thật mà.”
“Nếu bắt buộc phải chọn một người thì sao?”
“Ừm… Không có.”
“Xì, anh nói điêu thì có.” Tôi dụi đầu thuốc vào gạt tàn, đang định xoay người thì bị Lâm Dung kéo cánh tay.
“Muốn nghe nói thật?”
Tôi tỏ vẻ biết thừa còn hỏi.
Lâm Dung hơi hé miệng như chìm vào hồi ức, khoảng nửa phút sau mới chậm rãi mở miệng: “Anh nhớ đó là chuyện xảy ra sau ngày khai giảng năm hai đại học mấy ngày. Mùng 5 tháng 9 năm ngoái, anh đi đưa tài liệu cho giáo viên, lúc đi ngang qua sân thể dục, một người mặc đồ rằn ri rón rén chạy ra từ cửa sau. Chắc là chạy hơi vội nên mũ cậu ấy bị lệch, mặt đỏ bừng, tóc mai còn có vài giọt mồ hôi…”
Khóe miệng Lâm Dung cong lên, kể tiếp: “Lúc đó anh thầm nghĩ trong lòng là cậu bạn này đẹp trai mà sao trông ngốc quá thể, sau đó cậu ấy nhìn thấy anh, mắt liền sáng lên kéo anh vào góc tường hỏi anh có bật lửa không…”
“Tay áo cậu ấy xắn lộn xộn lên tận cẳng tay, bàn tay rất nóng bám vào cánh tay anh nhưng anh lại không thấy khó chịu chút nào. Anh bảo cậu ấy là anh không hút thuốc, cậu ấy sững người ra, chán nản cởi mũ xuống vò đầu mấy cái sau đó thả ống tay áo xuống, không ngờ bên trong lại cuộn nửa điếu thuốc.”
Nghe đến đây tim tôi thót lên.
Ống tay áo cuộn thuốc lá, không ngờ ngoài tôi ra cũng có người dùng cách thức vụng về này…
Lâm Dung vẫn đang nhớ lại: “Nửa điếu thuốc lấy ra thì cũng bị nhàu nát rồi, cậu ấy ngậm nửa điếu thuốc đó để lộ răng nanh trắng ngà, mái tóc đen thấm mồ hôi dính bết trên trán, buồn bực tựa vào bức tường sân thể dục nhìn anh cười bất đắc dĩ. Khoảnh khắc đó anh cảm thấy hình như trái tim mình bị ai đó bóp mạnh một cái…”
Nghe đến đây tôi bắt đầu thấy buồn bực, răng hơi chua rồi đó.
“Em chưa nghe ra cái người này đẹp trai chỗ nào, có phải mắt anh có vấn đề không?”
Lâm Dung mỉm cười, lát sau lại trở về bình thường rồi nói tiếp: “Tiếc là hôm đó anh bị cúm nên đeo khẩu trang, cậu ấy không nhìn thấy mặt anh, cũng không biết anh là ai…”
Nói rồi anh ngước lên nhìn tôi với ánh mắt bất lực, tôi đứng nguyên tại chỗ, trong đầu xẹt qua hình ảnh hồi mình tập quân sự, đột nhiên dừng lại ở một cảnh, sững người nhìn Lâm Dung.
“Vãi! Người anh nói…không phải em đấy chứ??”
Lâm Dung không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngoài em ra còn ai cuộn thuốc lá trong ống tay áo nữa?”
Tôi vẫn hơi không dám tin, thì ra một năm trước tôi và Lâm Dung đã gặp nhau rồi ư?
“Chuyện từ một năm trước mà sao anh vẫn nhớ rõ thế?”
“Em đoán xem.”
Tôi cúi đầu: “Sao em biết được…”
Lâm Dung mở điện thoại lên chọn vào Khoảnh Khắc, đó là một bức tranh nền xanh lục thẫm, bên trên có một cái bóng màu đỏ tươi, hình như là người, khóe miệng còn có một vệt trắng mảnh.
Tôi nhíu mày nhìn Lâm Dung: “Anh cho em xem cái gì đây?”
“Ngốc.” Lâm Dung kéo tay tôi, “Đây là em chứ ai.”
Thứ lỗi cho năng lực thưởng thức yếu kém của tôi, đến nam nữ tôi còn không nhận ra nổi, nhưng tôi nhớ là hồi mới thêm Wechat của Lâm Dung hình nền Khoảnh Khắc của anh chính là bức tranh này, lúc đó tôi còn chê một thôi một hồi, vậy chứng tỏ điều gì?
“Lâm Dung, đừng bảo là kể từ sau lần đó…anh đã…” Tôi vừa thấp thỏm vừa kích động, “Đã thích em rồi nhé?”
Lâm Dung chỉ cười mà không nói.
“Anh cười gì?”
“Sao, bây giờ đến việc anh cười cũng phải được em cho phép à? Vợ anh nghiêm khắc quá.”
“Cút!” Tôi cạn lời lườm Lâm Dung rồi quay người đi, lúc này mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi, thì ra tôi để ý chuyện này đến vậy ư?
“Người anh thích vẫn luôn là em…” Lâm Dung ở phía sau nói, “Từ trước đến nay vẫn là em.”
“Ai mà thèm…” Tôi không dừng lại mà đi thẳng vào phòng tắm khóa trái cửa, “cạch” một tiếng dựa vào tường phòng tắm, má nó chắc chết quá.
Đi vệ sinh xong, trong lúc rửa tay tôi nhìn chính mình trong gương, mặt đỏ như tôm hùm luộc vậy, tôi thở dài một hơi, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Tô Đống, em vào đó mười phút rồi.”
“Em đang đi vệ sinh, đừng quấy rầy em.”
“…Anh nghe thấy tiếng xả bồn cầu với tiếng rửa tay rồi.”
“Em lại muốn tắm nữa, anh cấm được chắc?”
“Tô Đống, mở cửa.”
Tôi hậm hực đi tới mở chốt cửa. Lâm Dung đi vào rồi khóa lại.
“Anh vào rồi còn khóa làm gì?”
“Em bảo muốn tắm mà.”
“…”
Lâm Dung mở vòi sen, nhìn tôi nói: “Cởi quần áo, tắm đi.”
“Em lại không muốn tắm nữa rồi, em muốn về xem ti vi.”
Lâm Dung chặn tôi lại, lấy nửa điếu thuốc từ túi áo ra, nhìn phần viên rõ ràng là có người bẻ gãy.
“Ngậm vào.”
Tôi nhíu mày nhìn anh: “Làm gì?”
Lâm Dung không nói, nhét luôn điếu thuốc vào miệng tôi. Tôi bị ép ngậm nửa điếu thuốc, ngạc nhiên nhìn anh.
Lâm Dung cởi cúc áo sơ mi của tôi, sau đó đẩy tôi đứng cách một đoạn.
“Cười đi.”
“…Không cười.”
“Không cười?” Lâm Dung nhìn tôi, “Bây giờ không cười lát nữa sẽ làm em khóc.”
Tôi hết cách nên phải nhếch miệng cười, thế rồi vẻ mặt của Lâm Dung dần trở nên kỳ lạ…
Hai mươi phút sau.
Tôi quỳ gối trên bồn cầu, dùng tư thế kỳ quặc đón nhận va chạm phía sau.
“Lâm Dung, nhẹ chút ~ a ~”
“Không được rồi, dừng…dừng lại ~”
“A, đúng rồi, sướng quá…”
“Chồng ơi, xin anh đừng làm nữa…”
“Lâm Dung! Đcm cả lò nhà anh!”