Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe Phương Nệ Vy nói vậy, ông Hàng Châu cũng không dám nói gì được. Bức tranh đấy được thiết kế rất đặc biệt, từng chi tiết vẽ, chi tiết sáng tạo ông đều nhờ người nổi tiếng làm hết thế mà lại bị cô ta chê như vậy nhưng ông ta lại không làm gì được chỉ biết nịnh nọt cô
"Chủ tịch Phương có đôi mắt rất thẩm mỹ đấy, tác phẩm đẹp như vậy tôi đã phải nhờ nhiều người có tiếng tâm mới làm được như vậy mà Chủ tịch Phương cũng có thể nhận ra được, thật khâm phục làm sao!"
"Ông quá khen!"
Cô liếc nhìn hắn vẫn vô tư trầm tư như vậy thì cười hiền nói
"Chủ tịch Lâm ngài thấy bức tranh đó tôi nói đúng chứ!"
Lâm Thiếu Phong nãy giờ im lặng, nghe được cô nói, hắn mới mở miệng
"Uh đúng!"
Hắn nói xong thì ông Hàng Châu tiếp tục mở miệng
"Hai vị chủ tịch đây! Thật ra tôi rất muốn hợp tác với hai người"
"Việc gì mà ông Hàng lại muốn hợp tác với chúng tôi"
Phương Nệ Vy nói
"Thật ra thì tôi.... "
Ông ta chưa nói hết câu thì bị hắn chen ngang
"Ông không có phúc hợp tác với tôi"
"Chủ tịch Lâm xin ngài, công ty Hàng Châu của tôi sắp bị phá sản, chỉ có hai vị mới cứu giúp tôi được thôi. Xin ngài đấy!"
Ông ta hạ mình cuối người xuống cầu xin hắn nhưng một mật Lâm Thiếu Phong lại không dễ dàng đồng ý như vậy
"Tôi không rãnh ngồi đây để nói chuyện với ông"
Hắn lạnh lùng nói rồi đứng dậy đi không quên kéo cô theo cùng. Ông ta hét to vẫn cầu xin nhưng hắn lơ đi như không có gì. Ông tức giận hét lên
"Chủ tịch Lâm sẽ có ngày ngài phải cầu xin tôi như tôi đã cầu xin ngài đây!"
.......
Thế là sáng hôm sau tin tức công ty Hàng Châu chuyên buôn bán các tác phẩm nổi tiếng đẹp đã bị phá sản trong ngày hôm qua. Vì lí do ông chủ bán những tác phẩm giả, không tốt cho khách hàng... Cảnh sát còn điều tra ra có hai bịch thuốc cho rằng đó là ma tuy trắng được bao bọc kỹ càng trong tác phẩm
"cốc...cốc"
"Vào đi"
"Thưa Lâm Tổng có Phương Tổng muốn gặp ngài ạ" Thư ký hắn lễ phép nói
"Uh cho vào"
"Vâng ạ"
Thư ký hắn nói rồi ra ngoài mời cô vào. Phương Nệ Vy bước vào vào phòng hắn nhìn xung quanh một lượt căn phòng rồi lại nhìn hắn đang vắt chéo chân lên bàn, ung dung bật ti vi lên xem gì đó
"Haizz thật mất hình tượng của một vị chủ tịch anh minh"
Thấy cô nói vậy hắn chỉ nhìn sang Nệ Vy, chân vẫn không bỏ xuống, cười khẩy nói
"Công ty tôi đương nhiên tôi có quyền"
Phương Nệ Vy đi lại ghế sofa ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, thẳng thắn nói
"Tại sao anh lại không giúp ông ta"
"Ông chủ của công ty Hàng Châu sao?" Hắn nói
"Uh"
Phương Nệ Vy nhìn hắn
Lâm Thiếu Phong không nói gì đứng dậy đi lại ngồi cạnh cô, thản nhiên nói
"Vì tôi không thích ông ta"
"Không sợ ông ta sẽ kiếm anh trả thù sao?"
"Tôi sẽ đợi ông ta đến"
Hắn vừa nói vừa nằm dựa vào ghế sau, mắt hướng về phía cô nhưng lại nhìn xuống cặp ngực đang đưa đẩy theo hơi thở của cô
Nhận thấy cặp mắt hắn sắp có ý đồ thì Phương Nệ Vy liền đưa tay che đi khuôn ngực hở trên của cô, lạnh giọng nói
"Hôm nay không được"
Hiểu được ý đồ của hắn, Lâm Thiếu Phong cười tà
"Sao không được hử?"
Hắn nói, từ từ tiến sát vào cô, gần như đè lên cả người cô
"Hôm nay có "bà cô" đến thăm nên ngày khác đi"
Cô né tránh đi nụ hôn nóng bỏng của hắn
Lâm Thiếu Phong nhíu mày, "bà cô"... Là ai cơ?
"Bà cô? Là ai?"
"...."
______Hết chương 13______