Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng Chấn Phong cũng phải đi làm lại sau mấy tuần nghỉ bệnh, do chân của anh vẫn chưa cưa bột nên đi lại cũng khó khăn nên không đi xe máy được. Mỗi ngày anh đi làm toàn đi xe ôm hơi bất tiện nhưng được cái lên công ty ai cũng hỏi thăm này nọ, từ một thằng chẳng có số má gì trong công ty anh đã trở thành người nổi tiếng, ai cũng biết, ai cũng hỏi thăm, để ý.
Còn Ngọc Huyền thì lâu lâu cứ qua hỏi thăm vì dù gì giờ cũng có lý do rồi đâu cần phải ngại mọi người như ngày xưa nữa. Ngày nào nàng cũng mang nào là sữa, nào là trái cây… qua chỗ Phong nói là bồi bổ, lâu lâu không có ai nàng còn nháy mắt đầy ẩn ý với anh nữa, cứ làm anh bồi hồi nhớ lại câu nói của nàng hôm ở bệnh viện.
Từ hôm đó đến hôm nay Chấn Phong vẫn chưa có cơ hội được gần gũi nàng. Ngày thứ năm thần thánh lại đến, mặc dù vẫn còn băng bột nhưng anh không thể nào chờ đợi thêm nữa. Ngày nào anh cũng chat Telegram với em dâu, dù cả hai thèm quá nhưng cả nàng và anh đều bận tối mắt tối mũi, chẳng bao giờ chat được với nàng quá hai mươi phút, toàn bị làm phiền bởi khách hàng.
Chuẩn bị mãi cho ngày thứ năm, ngày rảnh nhất, Phong đã hẹn Ngọc Huyền từ hôm trước, mới 11h trưa mà anh cứ hồi hộp như lần đầu hẹn người yêu. Lần này hơi khó khăn, anh lại phải bắt Grab qua khách sạn quen, đặt phòng từ trước, lấy phòng quen thuộc ngồi hồi hộp đợi em dâu.
Khác với mọi lần 12h hơn Ngọc Huyền mới tới, lần này vừa vào được một chút, 11h30 hơn đã thấy tiếng nàng gõ cửa, nàng vừa vào thì Phong thấy nàng tay xách nách mang, nào là bánh ngọt mình thích, coca cola, bò húc… mà đặc biệt, oh my god, nàng mặc một cái áo duy nhất… Mắt anh trợn tròn vì ngạc nhiên nhìn em dâu, chưa kịp nói gì thì nàng chỉ cười, đặt mấy đồ lỉnh kỉnh xuống, choàng ôm lấy anh hôn như chưa từng được hôn, anh chỉ biết ôm chặt nàng, hai người vẫn đứng ngay cửa còn khép chưa đóng hẳn. Đứng hôn nàng mà côn thịt cứng như đá, chân thì vẫn cà nhắc cà nhắc đứng một hồi trụ không nổi mà vẫn không thể gỡ nàng ra. Phải hơn mười phút sờ soạng nhau, hôn nhau và tự cởi đồ cho mình. Vì chân vẫn băng bột nên Phong phải mặc cái quần khá rộng nên cũng dễ cởi.
Vừa cởi được cái quần ra, Ngọc Huyền không để lỡ một phút giây nào kéo ngay cái quần lót của Phong xuống, ngậm ngay côn thịt của anh vào miệng, anh thì đi lui dần ngồi xuống giường, nàng thì đi theo miệng vẫn ngậm côn thịt mà mút chùn chụt, sau đó quỳ xuống cạnh giường bút mút côn thịt của anh liên tục như lâu lắm rồi chưa được thưởng thức đồ ăn ngon. Tay anh thì thò tay xuống cặp vú mềm trắng của Huyền mà bóp liên hồi.
Ôi, căn phòng mới đây chỉ có mình Chấn Phong, giờ thì có hai con người, quần áo còn chưa cởi hết, kèm với tiếng rên ư ử của anh. Huyền có vẻ chẳng quan tâm nhiều đến anh mà chỉ quan tâm đến côn thịt, hầu như không liếm ở bên ngoài, mà tập trung mút càng ngày càng nhanh, với một sự ấm nóng và ẩm ướt do nước bọt nàng tiết ra.
Chỉ trụ được hơn năm phút nữa, Phong trân người lên, từng đợt, từng đợt tinh dịch bắn thẳng vào trong cổ họng em dâu. Ngọc Huyền như đã chuẩn bị sẵn tình huống này, nàng dừng lại, hai tay nắm chặt hai chân của anh, mút nhè nhẹ côn thịt, đón nhận từng đợt tinh dịch dày đặc bắn vào trong miệng nàng, anh có thể nghe tiếng nuốt ừng ực của nàng bởi vì nếu không nuốt thì chắc chắn không thể nào chứa hết trong miệng nàng được.
Chờ tới những đợt co giật cuối cùng của Phong kết thúc, Huyền mới mút sâu hơn, từ từ mút nhiều lần cho đến khi không còn một giọt tinh nào còn sót lại trên thân côn thit của anh nữa. Nàng ngước lên nhìn Phong, miệng còn ướt nhem nước bọt và tinh dịch nhìn anh, mắt long lanh và nói lại câu nói khiến anh dâng trào vì hạnh phúc: "Em yêu anh!"
Anh quá xúc động bởi đây là câu nói yêu thứ hai từ em dâu, liền kéo nàng lên hôn lên đôi môi mọng nước và ẩm ướt của nàng rồi nói: "Anh yêu em!"
Ôm nhau được một lúc, Huyền bỏ anh ra nói: "Anh mệt rồi phải không? Em có mua bánh anh thích nè, coca cola nữa nè, tụi mình cùng ăn nha."
Nghe giọng yêu của nàng không thể tả, sao lại dịu dàng thế cơ chứ?
Hai "vợ chồng" vừa ăn vừa nói chuyện. Nàng nói: "Anh không biết mấy tuần nay em mong gặp anh thế nào đâu, gặp để cảm ơn anh bằng hành động vừa rồi nè. Em còn muốn cảm ơn anh hàng trăm lần như vậy nữa kìa. Không ngờ anh lại có thể vì en mà chịu tai nạn như thế, em sợ nhưng cũng hạnh phúc lắm, không ngờ cảm xúc của em lại trở lại mạnh mẽ như thế với một người con trai."
Phong không nói gì, chỉ vừa ăn vừa ôm em dâu vào lòng. Huyền thì chỉ ăn mấy miếng cho có lệ, còn toàn là ngả vào lòng anh thủ thỉ lung tung thứ.