Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Lạc cảm thấy đại não của Lâm Khải Chi có cấu tạo khác biệt với người thường.
Nếu không sao cậu ấy có thể nhớ được một đống công thức rắc rối, hình thù kỳ quái thế kia?
“Bài này cũng không làm được?” Lâm Khải Chi vừa quay đầu nhìn sang đã đụng phải đôi mắt ướt đang chớp chớp mắt nhìn mình.
Lâm Khải Chi kéo vở bài tập lại gần, bài này cậu đã giảng không dưới ba lần, chẳng qua chỉ đổi số liệu mà thôi, vậy mà cô nàng ngốc nghếch này vẫn không giải được. Cậu đột nhiên cảm thấy đồng tình với các giáo viên trong trường.
Ánh mắt Lâm Khải Chi dừng ở khuôn mặt xinh đẹp của người bên cạnh rất lâu.
Bạch Lạc thấy thế liền toét miệng cười, “Sao vậy? Có phải thấy bổn tiểu thư xinh đẹp hơn hoa nên nổi lên thú tính rồi không?”
“Hừ!” Lâm Khải Chi cười nhạt, “Tớ cảm thấy ngực cậu lấp hết não không phải là sai.”
Bạch Lạc biết người này đang châm chọc mình. Cô lập tức dùng tay che ngực, ngược lại khiến bầu ngực bị đè ép càng thêm cao ngất.
“Lưu manh!” Bạch Lạc hờn dỗi nói.
Lâm Khải Chi không thèm để ý đến Bạch Lạc. Cô nàng này rất nghịch ngợm, chỉ cần cậu phản ứng lại là cô sẽ vui vẻ tung tăng như chó nhỏ, muốn quản cũng không quản được.
Lâm Khải Chi cúi đầu, mặt không biểu tình tính tính toán toán lên trang giấy trắng.
“Hừ! Cậu còn tỏ vẻ lạnh lùng?” Bạch Lạc dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, “Là ai sống chết bóp vú người ta không chịu buông tay?”
Lâm Khải Chi kinh ngạc, da mặt nhanh chóng phiếm hồng.
Cô nàng này… quá lớn mật.
Học tập rất nhàm chán, nếu không phải vì Lâm Khải Chi thì Bạch Lạc còn lâu mới tự chịu khổ như thế này. Cô cứ nghĩ mình và cậu đã gần nhau hơn… giống như là đêm hôm đó.
Thế nhưng Lâm Khải Chi chỉ phá giới đúng một lần. Ngày ấy sau khi rời khỏi khách sạn, Bạch Lạc trêu chọc như thế nào thì Lâm Khải Chi cũng chỉ bày ra bộ dáng Liễu Hạ Huệ, chính nhân quân tử, không hề sứt mẻ.
Rất nhiều lần Bạch Lạc dính sát vào người Lâm Khải Chi, thậm chí cô còn nhận thấy dưới thân cậu có phản ứng, nhưng cậu ấy vẫn nhịn lại, giọng điệu còn dạy dỗ cô, “Ngoan ngoãn học tập, đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Sau đó lập tức tiến vào nhà vệ sinh.
Bản chất của Lâm Khải Chi vẫn là một con mọt sách. Theo như lời Lâm Khải Chi nói thì cậu không sợ thành tích của mình giảm sút, dù làm bài thi không được tốt như trước thì cậu vẫn có thể đứng đầu, hơn nữa bản lĩnh tự chủ mạnh mẽ của cậu căn bản sẽ không khiến thành tích của bản thân bị tuột xích. Ngay đến Bạch Lạc cũng vậy, cậu sẽ không để cô làm cho phân tâm.
Bạch Lạc tỏ ra ngoan ngoãn nghe Lâm Khải Chi giảng bài, trong lòng thì thầm nghĩ tớ cố gắng như vậy, động lực không phải là cậu hay sao?!
Không được, phá giới được một lần thì sẽ có lần thứ hai!
Nhìn nam sinh bên cạnh ngồi ngay ngắn, ánh mắt tập trung trên sách vở, Bạch Lạc cũng không hy vọng người kia sẽ để ý đến mình.
Bên ngoài Bạch Lạc cố tình nghiêm túc, không làm xằng làm bậy. Thực chất cô đang đợi thời cơ thích hợp để hạ đòn sát thủ. Không nghĩ tới cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Thời tiết mùa hè oi bức, những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi.
Lúc vừa về đến nhà thì quần áo của hai người đã ướt sũng. Da thịt của nữ sinh loã lồ bên trong áo thun trong suốt vì ướt mưa. Lâm Khải Chi vừa cúi đầu đã nhìn thấy nội y màu hồng nhạt của Bạch Lạc cùng bầu ngực đầy đặn, cao ngất.
Lâm Khải Chi không dám nhìn lâu, ánh mắt cậu lảng tránh sang chỗ khác, “Cậu đi tắm trước đi, tớ bảo chú Lưu cho người đi mua quần áo cho cậu.”
Trong lòng Bạch Lạc mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, “Không cần phiền phức vậy đâu, tớ mặc quần áo của cậu là được rồi.”
“Vậy cũng được.” Lâm Khải Chi cũng không nghĩ nhiều, cậu lấy một chiếc áo phông và quần đùi rồi đưa cho Bạch Lạc, “Chắc là hơi rộng so với cậu, nhưng cậu cứ mặc tạm đến lúc quần áo khô.”
“Được.” Bạch Lạc ngoan ngoãn đến lạ thường.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");