Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nữ sinh chột dạ nên không dám đối diện với Bạch Lạc.
“Lâm Khải Chi đẹp trai lắm đúng không?” Bạch Lạc chớp chớp mắt nhìn nữ sinh, “Cậu thích cậu ấy hả?”
“Cậu đừng nói bừa!” Nữ sinh tức giận trợn tròn hai mắt, đây là biểu hiện thẹn quá hoá giận.
“Đừng nóng giận như thế.” Bạch Lạc hào phóng cười to, “Cũng đâu chỉ riêng mình cậu thích cậu ấy. Tôi biết Lâm Khải Chi có thành tích tốt, vừa đẹp trai vừa ga lăng, dáng người lại vô cùng nam tính, cô gái thích cậu ấy không thiếu. Nhưng cậu biết không? Lúc tôi quen Lâm Khải Chi, khi đó cậu ấy chỉ là một con mọt sách đeo kính đen, mặc quần áo đồng phục đúng quy củ.” Nhớ lại dáng vẻ Lâm Khải Chi trước đây, Bạch Lạc không nhịn được cười.
“Thật vất vả mới thay đổi cậu ấy thành dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng như ngày hôm nay, không ngờ lại khiến nhiều người thầm thương trộm nhớ. Còn cậu, định cạy góc tường nhà tôi sao?” Ánh mắt Bạch Lạc đánh giá một vòng trên người nữ sinh.
Nữ sinh im lặng không nói, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.
“Dù sao đây cũng là ngôi trường danh giá, sao lắm người có suy nghĩ sai trái như vậy??? Nhưng thật đáng tiếc, tôi lại là cô gái trẻ trung mơn mởn, hơn nữa còn xinh đẹp hơn cậu, ngực cũng lớn hơn cậu!”
“Cậu!” Nữ sinh trợn tròn hai mắt, cô ta đã sớm biết ưu điểm của Lâm Khải Chi, ai cần người này phải tỏ vẻ thuộc như lòng bàn tay? “Nữ sinh như cậu cũng chỉ là cái bình hoa, đẹp chứ không dùng được!”
“Ồ!” Bạch Lạc cười lạnh, “Cậu đi hỏi Lâm Khải Chi xem tôi có dùng được không?” Cô ưỡn bộ ngực cao ngất về phía nữ sinh.
“Cậu… cậu là cái loại không biết xấu hổ!”
Hai nữ sinh đứng cùng một chỗ hấp dẫn sự chú ý của vô số người.
“Hoan Hoan, cánh gà nướng xong rồi, nhanh tới đây ăn cùng bọn tớ.” Bạn bè lôi kéo nữ sinh rời đi.
“Cậu sao vậy?” Lâm Khải Chi đưa cánh gà đã nướng chín cho Bạch Lạc, phía trên cánh gà rắc rau thì là và tiêu xay, hương thơm ngào ngạt nức mũi.
Bạch Lạc hung hăng cắn một miếng, “Còn không phải do chuyện tốt của cậu?”
“Tớ???” Lâm Khải Chi không hiểu chuyện gì.
“Cậu… cậu được quá nhiều người thích.” Bạch Lạc kéo Lâm Khải Chi đến trước mặt, cô không để ý miệng mình đang dính đầy dầu mỡ đã thơm “chụt” một cái lên môi người trước mặt.
Khuôn mặt Lâm Khải Chi đầy vẻ ghét bỏ.
“Hai người các cậu để ý tới đám cẩu độc thân ở đây được không? Điện sáng như ban ngày còn muốn ngược cẩu!” Bạn bè oán trách nói.
“Không có ngược nhất, chỉ có ngược hơn. Thịt này tôi ăn không nổi nữa!” Đám nam sinh ồn ào trêu ghẹo làm Lâm Khải Chi hơi xấu hổ. Cậu kéo bạn gái của mình ra sau rồi bắt đầu nướng thịt.
Nhìn ánh mắt tập trung cùng sườn mặt nghiêm túc của Lâm Khải Chi, Bạch Lạc bỗng nhiên thấy hoảng hốt giống như quay lại thời gian học cấp ba.
Ánh mặt trời chiếu lên sợi tóc đen bóng của Lâm Khải Chi, đôi mắt cậu không hề chớp, chỉ nhìn chằm chằm vào bài tập trên sách vở. Nam sinh này dù làm bất cứ việc gì cũng đều không cẩu thả.
“Lâm Khải Chi, tớ còn chưa nói với cậu một chuyện.” Bạch Lạc ngồi ở trên bàn, chân cô đung đưa đá vào cẳng chân cậu, có vài sợi lông chân giống như con kiến bò qua khiến lòng cô ngứa ngáy.
“Chuyện gì?” Lâm Khải Chi lật cánh gà, mặt trên đã được nướng vàng rộm.
“Tớ yêu cậu.” Hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhưng từ trước đến giờ bọn họ vẫn chưa bao giờ bày tỏ với nhau. Trái tim Bạch Lạc đập “thình thịch” như nai con chạy loạn, cảm giác hồi hộp đến kỳ lạ.
Rõ ràng đã ngủ với nhau gần hai năm, vậy mà vẫn có thể xấu hổ vì một câu thổ lộ.
Lâm Khải Chi khựng lại động tác trên tay, vài lá thì là bị rơi ra ngoài.
“Ừm.” Cậu nhàn nhạt trả lời, sau đó lại bắt đầu bận rộn.
“Chỉ “ừm” là có ý gì? Thế cậu thì sao?” Bạch Lạc đá mạnh vào chân Lâm Khải Chi, nhưng cô không thật sự dùng sức, dù sao đây cũng là người của mình.
Bổn tiểu thư vừa mới thổ lộ, sao người này còn lãnh đạm như vậy???
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");