Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bốn giờ rưỡi chiều.
Phố bắc khẩu Hòa bình.
Đổng Học Bân nhớ Huyên di đén sốt duột, lên lầu ba trước hết ấn chuông cửa nhà Cù Vận Huyên, leng keng, leng keng, nhưng bên trong lại không có người đáp lại, Đổng Học Bân buồn bực, trên xe lửa phát tin ngắn thì Huyên di còn nói nàng về đến nhà, tại sao không có người? Tắm rửa? Mua đồ? Hay... là gì kia? Nghĩ đến ngày đó Huyên di ở trong phòng ngủ tự thỏa mãn, tâm Đổng Học Bân lập tức nóng một hồi, sau khi lại ấn vài cái lên của, mới bất đắc dĩ mang cái chìa khóa ra mở cửa nhà mình.
“Đến đây” Một thanh âm nữ nhân không hề có dấu hiệu vang lên ở phòng khách.
Đổng Học Bân bị một tiếng kêu to này dọa, “Ai ui, Huyên di lại hù chết con, con còn tường rằng dì về tòa soạn”.
“Dì ngày mai mới đi làm, nhìn con nhát gan kìa, bị cái này dọa? Không có tiền đồ!”
“Con không thể không chuẩn bị tâm lý sao, à, dì nhanh mở cửa cho con”.
Đứng phía sau sô pha đúng là Cù Vân Huyên, nàng mác một bộ quần áo ngắn màu vàng nhạt, cổ tay trái vắt vài cái tất và quần áo bẩn của Đổng Học Bân, trên mặt treo nụ cười dịu dàng, tay phải đang đặt tại bộ sô pha nhà hán, “Dì mới hai tuần lễ không trở về, nhìn trong nhà con bần thiu, đã thành bộ dáng gì đây? Dì tới cho dọn dẹp cho con, ừm, vừa xuống xe lừa? Nhanh, bỏ tất cùng quần áo con ra, dì nhân tiện giặt cho con”.
Đổng Học Bân kêu một tiếng ta kháo trong lòng, “Đừng đừng, con tự mình làm, tự mình làm”.
“Nhanh lên”.
“Ai da, đừng đừng”.
Cù Vân Huyên phụng phịu giơ tay lên, “Đánh con đó! Cởi hay không cởi”.
Các loại việc giặt tất giặt quần áo Đổng Học Bân sớm có thói quen Huyên di giúp mình làm, nhưng cởi quần áo từ trên người! Hắn vẫn thấy thật không tốt, cảm giác có điểm gì độ, nhưng nghĩ lại, cân nhắc một chút, mình cũng hôn qua miệng Huyên di, còn để ý cái này làm gì. Thế là Đổng Học Bân có chút khó xử ho khan, trở lại phòng nhỏ đóng kỹ cửa lại, răng rắc, đem quần áo đều thay đổi, ngẫm lại, Đổng Học Bân lại thu tất kẹp vào trong nội y, lúc này mới mở cửa đên phòng khách đem quần áo bẩn cho Huyên di.
“...Tất đâu?”
“Khụ khụ, để trong nội y đó”.
Cù Vân Huyên tức giận mở quần áo ra, vươn tay lấy tất bẩn quấn bẳn của hắn, dùng đầu ngón tay nắm nắm, “Thật thối, con bần chết được '
Đổng Học Bân hơi bị dọa người, rất tổn hại hình tượng lãnh đạo của mình.
“Tốt lắm, tự mình xem TV đi thôi, dì đi giặt quần áo cho con” ôm một đống quần áo Cù Vân Huyên vào wc.
Nhìn sang tư thái đầy đặn mê người của Huyên di, Đổng Học Bân nháy mắt, hắn vốn xếp đặt rất tốt, trở về nhìn thấy Huyên di trước tiến đi lên ôm hoặc là nụ hôn dài cùng nàng, tỏ vẻ mình hai tuần lễ tường niệm tình cảm, kết quả quấy rầy như vậy, một cái kế hoạch nhất thời ngâm nước nóng, Đổng Học Bân cũng không nên đùa giỡn lưu mạnh cùng Huyên di, “...Mu bàn tay dì không phải còn bị thương đó sao? Có thể dính nước không? Không được mà nói, để con giặt nhé?”
Buồng vệ sinh bay ra âm thanh Huyên di, “Không rách da, không có gì đáng ngại.”
Không thể tim lời nói hàn huyên cùng Huyên di trong chốc lát, Đổng Học Bân buồn bực phát hiện, Huyên di đối với mình sờ chân nàng và hôn miệng nàng, cũng không đề cập tới một chữ, giống như hoàn toàn không có chuyện này, ngữ khí cũng rất bình thường. Vừa thấy loại tình huống này, Đổng Học Bân không thể an vị, đứng dậy đứng ở cửa nhà vệ sinh mở khung cửa nhìn xem bên trong, “Huyên di, con phải đi vệ sinh”.
“... A, đến đây đi” Bọt xà phòng đầy tay, Cù Vân Huyên rút tay từ trong chậu ra.
Đổng Học Bân nhìn thấy trong chậu tráng men không chỉ có quần mình, lại có một quần nhỏ tam giác màu da cam, hơn nữa trong chậu nhựa bên cạnh khác, tất mình ngâm cùng quần tất Huyên di ở cùng một chỗ. Phát hiện này lại để cho tâm tính Đổng Học Bân giải thoát từ trong quấn quýt đi ra, Huyên di có cử động này, rõ ràng đế lộ ra một số gì đó rất vi diệu. Nếu nữ nhân quan hệ bình thường lại tùy tiện đặt nội y nội khổ mình và nội y quần nam nhân khác đặt ở cùng một chỗ? Không có khả năng!!
Đây rồi!
Huyên di nhất định là da mặt mỏng, mới không có nói sự kiện phát sinh ngày đó ra.
Đổng Học Bân cho là mình đoạt huy chương, không thể chuyện gi cùng đều mò mẫm cân nhắc, lòng dạ đàn bà đâu phải là hắn có thể hiểu? Thế là đánh bạo đi phía trước bước một bước vòng ở eo Huyên di, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
Cù Vân Huyên phản xạ có điều kiện, hô một cái, nghiêm mặt nói: “Làm gì! Tìm đánh phải không? Buông ra, trên tay dì còn có bọt xà phòng”.
Đổng Học Bân không nghe, “Vân Huyên, nhớ anh không”.
“Buồn nôn” Cù Vân Huyên hung hắng trừng mắt nhìn hắn, giơ tay lên nói: “Nếu không buông ra, dì làm mặt con dính bọt đó”.
Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: “Vậy dì... dì hôn một cái đi, sẽ lập tức buông ra”.
“Đi tìm chết” Cù Vân Huyên khẽ gắt một ngụm,“Tiểu lưu manh”.
Đổng Học Bân vô lại nắm tay thật chặt, ôm nàng càng chặt hơn, “Sẽ không nới lỏng đâu” Chính diện ôm nàng như vậy vẫn là lần đầu tiến, Đổng Học Bân cảm thụ được chỗ ngực mình có hai xúc cảm mềm nhũn, trong lòng càng ngày càng nóng, tay phải không tự chủ được từ eo Huyên di sờ soạng xuống dưới mông.
Cù Vân Huyên để tay giữa không trung, tận lực không cho bọt xà phòng trên tay tí tách rơi xuống trên người Đổng Học Bân, “Làm gì đó! Đừng làm rộn! Dì thật sự vội vàng”.
“Vậy dì hôn đi”.
“...Không được”.
“Ai ui, cũng không phải chưa hôn qua, lần trước cũng là dì đột nhiên xông lên ôm hôn...”
Mặt Cù Vân Huyên vọt hông, khó thở, đem cùi chỏ đánh hắn vài xái, “Không cho nói! Không cho nói”.
“Dì hôn đi thì sẽ không nói”.
“...Sớm muộn cũng gì bị con làm cho tức chết". Vân Huyên thở phì phì nhìn hắn, do dự nhếch miệng, ngó ngó mặt Đổng Học Bân, chậm rãi cúi đầu hôn nhẹ một cái trên khuôn mặt bên phải hắn, “Đã được chưa? Nhanh đi wc đi! Dì còn phải giặt quần áo tiếp đó”.
Đổng Học Bân không chịu, “Đi cái gì, hôn môi, không phải hôn mặt”.
Cù Vân Huyên cố ý kéo dài mặt dưới lên, làm ra một bộ dạng không cao hứng.
Đổng Học Bân đã rất hiếu Huyên di, hiếu rằng đây không phải vẻ mặt nàng thật sự tức giận, cũng không nói chuyện, tiếp tục xóa trên đùi nàng.
Hai người giằng co trọn vẹn vài phút, cuối cùng, Cù Vân Huyên hung dữ quẳng xuống một câu, “Làm gì đó! Con chờ dì! Sớm muộn gì cũng đập bể cái mông con!” Dừng một chút, Cù Vân Huyên hờn dỗi duỗi mạnh đầu ra, hai mảnh môi đỏ rực ẩm ướt thoáng cái hôn lên miệng Đổng Học Bân.
Ha ha, thành công. Đổng Học Bân cũng vội há mồm hôn trả nàng.
Lúc này Cù Vân Huyên không giống lửa nóng ngày đó, mà là rụt rè hơn rất nhiều, lóe lên hôn thoáng cái tức thì rời đi, sau đó lại cúi đầu hôn, hôn lại, nhiều lần làm lấy cái loại động tác hôn môi này, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Đổng Học Bân không phải phối họp rất ăn ý cùng nàng, có đôi khi miệng Huyên di hôn tới, hắn lại không kịp thời nghênh đón, có đôi khi miệng Huyên di đã rời đi Đổng Học Bân còn dắt cổ muốn tiếp tục thân mặt, cảm giác tiết tấu không phải rất tốt, dù sao cũng là lính mới. Loại tình huống này tại thích ứng hai ba phút đồng hồ mới thoáng chuyển biến tốt đẹp, chậm rãi ăn ý.
Đột nhiên, Cù Vân Huyên tròng mắt trừng, tay trái xoạt thoáng cái đưa vào sau thắt lưng bắt được cái tay thúi, tay đó nghiễm nhiên đã từ vị trí đai lưng cắm vào trong quần mình, đầu ngón tay dán ở trên quần lót mình, “Sờ chỗ nào vậy?”
Đổng Học Bân ngượng ngùng cười rút tay ra, “Cái này, đi wc, đi WC”. “...Càng ngày càng không biết lớn nhỏ! Tìm đánh!”
Buổi tối ăn cơm xong.
Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên tay cầm tay đứng ở trước bệ cửa sổ ngắm trăng.
“Lập lại lần nữa, không cho phép nói cùng người khác, nghe thấy được không?” Cù Vân Huyên nghiêng đầu nâng mặt, “Bằng không thật sự kéo miệng con đó”.
Đổng Học Bân ừm một tiếng, tạm thời đáp ứng rồi.
“Tiểu lưu manh, chỉ biết khi dễ dì!” Cù Vân Huyên tức giận vươn tay kéo khuôn mặt hắn, “Dì về nhà, hướng dẫn du lịch ngầm còn chưa sắp xếp xong xuôi, ngày mai đi làm thì còn phải đem nó đi báo cáo kết quà công tác” Dứt lời, Cù Vân Huyên buông tay hắn ra xoay người đã muốn trở về.
“Chớ đi!” Vừa nghe chuyện này, Đổng Học Bân mới vừa giao trái tim theo hơi thở mập mở, đưa mắt nhìn khối máu ứ đọng trên tay nàng, lại nổi lên tức giận, “Dì đang ở Tô Hàng thì có thể nói, trở về đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho con biết, bây giờ nói tốt lắm, rốt cuộc tại sao dì đắc tội với lãnh đạo? Lãnh đạo nào? Quản cái gì?”
Cù Vân Huyên thở dài, “...Ngày mai nói sau”.
“Không được, hôm nay phải nói”.
Lưỡng lự một lúc lâu, Cù Vân Huyên mới ngồi xuống trên ghế sofa, “Người nọ trước kia dì đề cập qua với con, là Phó xã trưởng tòa soạn báo, họ Cung, Chủ quản phòng phóng viên”.
Đổng Học Bân nhướng mày, “Chính là người đem đệ đệ hắn giới thiệu cho dì thân cận?” Lần kia về nhà, Đổng Học Bân còn gặp qua đệ đệ người nọ dưới lầu, dạng chó hình người còn cầm bó hoa hồng.
“Ưm, chính là hắn, lại nói tiếp, dì cũng rất oan uổng, không trêu chọc ai mà muốn có công tác tốt cũng không được, ài, đại khái mười ngày trước, Cung Phó xã trương lại để cho dì và đệ đệ của hắn đi ăn cơm, muốn lại tác họp tác họp hai người, nhưng trước đây đã ăn qua hai lần cơm, dì đối với đệ đệ hắn cũng không còn cái cảm giác gì, cho nên cũng cự tuyệt rất rõ ràng, tăng thêm giữa trưa dì xác thực phải ăn cơm cùng một người khách, cái này quan hệ đến một việc rất lớn, nhưng Cung Phó xã trưởng không nghe, nói đệ đệ của hắn đã đến cửa ra vào tòa soạn báo chờ dì, muốn dì đi cùng hắn, nói qua nói lại, kéo dài rất lâu, về sau dì vì khách kia không ngừng gọi điện thoại thúc dục tôi, Phó xã trưởng lại chết sống không tha cho dì đi, cuối cùng dì cũng gấp, cãi lại hắn vài câu”.
Đổng Học Bân nói: “Kết quả hắn điều dì đến phòng phóng viên làm hậu cần?”
“...Đúng”.
“Dù sao cũng phải có một nguyên do chứ? Vô duyến vô cớ rút dì đi?”
Cù Vân Huyên có chút thở dài nói: “Dì có một vị khách, lúc ấy là Cung Phó xã trưởng bên kia liên lạc tới, về sau hắn đưa điện thoại khách cho dì, sau đó là dì làm việc, cũng đã làm xong, nhưng có thể là Phó xã trưởng ở trung gian ra chiêu, vị khách lại có thể nói tự làm được rồi rút lui, thậm chí còn báo tòa soạn, nói dì có thái độ không chăm chú, không tốt các loại, thái độ dì đối với từng vị khách đều rất tốt, làm sao có thể xuất hiện loại sự tình này? Không cần nghĩ cũng biết là Cung Phó xã trưởng giờ trò quỷ, nương theo cái cớ này, mới hạ điều lệnh xuống”.
“Con mẹ nó!” Đổng Học Bân tức giận vỗ cái bàn. Vu hãm! Lại là mẹ nó vu hãm!
Cù Vân Huyên bấm véo tay hắn lưng một cái, “Đừng nói nói thô tục, văn mình một chút”.
“...Vậy hắn vì cái gì? Vì giải hận? Dì không phải không đồng ý rồi còn gì?”
“Hắn đại khái là quá quan tâm chung thân đại sự của đệ đệ hắn, giống như một lòng muốn tác thành, phải thành công, cho nên muốn cầm chuyện này áp đặt dì, sau này điều động công tác, có một ngày hắn một mình tìm tôi nói qua một lần, nói nếu dì có thể thay đổi chủ ỷ kết giao cùng đệ đệ của hắn, hắn còn có thể triệu hồi dì về bộ quảng cáo, lúc ấy dì cự tuyệt, nói dì cùng đệ đệ của hắn căn bản không có khả năng, kết quả... là có lần đi Giang Tích này, tòa soạn báo chỗ dì so ra kém những tòa soạn báo kinh thành khác kia, tin tức phần đất bên ngoài... trừ khi là loại đặc biệt, trừ cái đó ra là cơ bản không liên quan đến báo, cho dù một số tin tức báo nói về phần đất bên ngoài, cũng sẽ không phải người đi điều tra rõ ràng như vậy, ghi vô cùng đơn giản là xong, nhưng lúc này lại điều tra hướng dẫn du lịch... Rõ ràng cho thấy là nhằm vào dì”.
Đổng Học Bân cả giận nói: “Lạm dụng chức quyền! Cưỡng bức áp chế! Thật tức chết!”
“Hắn có danh tiếng không tốt lắm trong tòa soạn báo, tâm nhân là một người rất nhỏ mọn, nhưng không có cách nào, hắn và mặt vài lãnh đạo cấp trên quan hệ cũng không tệ”.
“Dì chuẩn bị làm sao bây giờ?”
“Trên đường trở về dì đã nghĩ, thật sự không được chỉ có thể từ chức, hắn nhằm vào một mình tôi cũng không sao cả, nhịn một chút là trôi qua rồi, nhưng dì xem lúc này đi tỉnh Giang Tích ngầm hỏi, họ Cung còn an bài Tào Bình theo dì, để hai người cùng một chỗ sung quân đi xa như vậy, kết quả làm Tào Bình bị đánh, trong lòng dì thật sự là...”
Đổng Học Bân giọng căm hận nói: “Khinh người quá đáng!”
“Ài, đi một bước xem một bước, lần sau hắn còn muốn đẩy dì ra bên ngoài sung quân, cùng lắm thì từ chức mặc kệ”.
Một màn Huyên di bị người bức tóc đánh bây giờ còn làm trái tim Đổng Học Bân đau đớn, mỗi lần nghĩ tới đến đều nổi ưận lôi đình, giờ đây, Đổng Học Bân rốt cuộc tim được đầu sỏ gây nên, hắn trực tiếp tính cái này họ trên đầu Cung Phó xã trưởng kia, con mẹ nó, còn muốn để cho Huyên di làm đối tượng với đệ đệ chó má kia?
Còn tìm người hãm hại Huyên di giáng chức nàng? Còn sung quân Huyên di làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy? Mẹ nó! Không có để người khi dễ như vậy đâu?
Reng reng reng, điện thoại Huyên di vang lên.
Xem xét điện thoại, lông mi Cù Vân Huyên nhảy dựng, tiếp điện thoại nói: “Alo, Cung Xã trưởng?”
Đổng Học Bân xoạt nhìn sang, đem đầu đụng đụng điện thoại, sau đó hắn đem đầu đụng đụng điện thoại, sau đó hắn chợt nghe đầu bên kia điện thoại có thanh âm một trung niên nói: “Đệ đệ của tôi đi đến nhà của cô, nếu cô ở bên ngoài thì nhanh đi về.”.
Sắc mặt Cù Vân Huyên khẽ biến, “Tới nhà của tôi? Buổi tối tới nhà của tôi làm gì?”
“Hai người nói chuyện không tốt sao, nếu chúng ta thành người một nhà, công tác cái gì cũng tốt, bộ phận quảng cáo không phải còn chừa ra một cái vị trí phó phòng sao?”
Đã sắp chúi giờ, cô nam quả nữ, buổi tối có thể nói chuyện gì?
Không đợi Cù Vân Huyên giận dõi nói cải gì, Đổng Học Bân đoạt lấy điện thoai, “Con mẹ mày! Họ Cung! Chuyên này tao không để yên! Cứ chờ đó cho tao!”
Đổng Học Bân đã không ép được lửa, con mẹ nó! Phải dọn dẹp một chút!