Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quyền Tài
  3. Chương 166: Hưởng thụ một lần!
Trước /2032 Sau

Quyền Tài

Chương 166: Hưởng thụ một lần!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong đêm cùng ngày.

Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên đem hành lý đi tới làng du lịch ở trong khu Tô Hàng, ở đây bốn phía núi chè vờn quanh, suối nhỏ tới lui, u tĩnh trang nhã, hoàn cảnh họp lòng người, kiến trúc phần lớn rất khác kiểu lầu biệt thự Trung Quốc, thưong trường, thương vụ trung tâm, nhàn nhã, đủ phòng tắm, bố trí quân cờ, mỹ lệ dị thường, trà lâu giả cổ, cảnh quan trà viện và các phương tiện đầy đủ mọi thứ, là thôn văn hóa rất nổi tiếng về trà, trà Long Tĩnh nghe nói xuất phát ra ở bên cạnh chỗ này.

Trước quầy phục vụ, nữ nhân viên phục vụ treo nụ cười chức nghiệp, “Tiên sinh, chúng tôi ở đây có phòng tiêu chuẩn, phòng thường, phòng thương vụ...”

Không đợi nàng nói xong, Đổng Học Bân chi chỉ một gian biệt thự dựa vào nước ngăn hai tầng xuyên thấu qua thủy tinh có thể nhìn thấy, “Nơi đó đi”.

Nhân viên phục vụ nữ vẫn đang mĩm cười nói: “Xin hỏi ngài hai vị muốn phòng thường?”

Đổng Học Bân nói: “Không phải, tôi nói là biệt thự kia nếu không có người ở mà nói, tôi đều bao hết”.

Nụ cười nhân viên phục vụ nữ cứng đờ, “Cái này, ngài có hai người?”

“...hai người, không thể sao?”

Nhân viên phục vụ nữ cười xấu hổ nói: “Có thể, nhưng biệt thự này đã có người vào ở, bên cạnh được không?”

Đổng Học Bân gật gật đầu, sau khi lấy phòng, kéo hành lý và Cù Vân Huyên cùng nhau đi qua đường nhỏ đến đó.

Trên đường, Cù Vân Huyên có phần oán giận nói: “Tiểu Bân, thuê một cái phòng là đủ rồi, làm gì phải bao xuống hết, ở một ngày mà nói, cũng phải mất hơn vạn”.

Đổng Học Bân sợ nàng mệt mỏi, nhận lấy hành lý trong tay nàng, “Thủ tục giao tiếp Bân mỏ đều đã làm xong, nhân viên nên đuổi việc cũng đuổi việc, bên kia có một giai đoạn buôn bán lời nhiều tiền như vậy, chúng ta dù sao cũng phải tiêu phí một chút, những ngày này em vất vả, hôm nay phải từ từ hưởng thụ một lần, ha ha, huống hồ còn có một chuyện, muốn nói cùng với em, về con đường làm quan của anh, cái này cũng cần chúc mừng thoáng cái”.

Cù Vân Huyên tức giận nói: “Cậu đó, giống như gã nhà giàu mới nổi vậy”.

Đổng Học Bân à một cái, “Hai ta vốn chính là nhà giàu mới nổi mà”.

Vào biệt thự xem xét, Đổng Học Bân âm thầm gật đầu, hết sức hài lòng đối với hoàn cành ưu nhã bên này, dù sao cũng không có những người khác, hắn liền vứt hành lý vào trong phòng khách, sau đó tay nắm tay cùng Huyên di đi trà lâu già cổ, muốn trà Long Tinh đắt tiền nhất, muốn điểm tâm linh ta linh tinh, một bên uống trà một bên nói chuyện phiếm.

Đổng Học Bân không nói sự tình nói yêu thưong cùng Tạ Tuệ Lan cho Huyên di, một là xấu hổ không muốn nói, thứ hai là hắn thật sự không có cảm giác mình nói yêu thương cùng Tạ Tuệ Lan, khả năng Tạ tỷ là nói giỡn, cộng thêm mọi người trong nhà nàng không đồng ý, chuyện này nhấm chừng cũng thành không được, ngược lại cùng Huyên di, Đổng Học Bân rất có một loại cảm giác đang nói yêu đương, à, tuy Huyên di còn không quá thừa nhận loại quan hệ này.

“Hô, hưong thơm tới tận kẽ răng, thật sự là trà ngon” Cù Vân Huyên vô cùng cảm khái nói một câu.

Đổng Học Bân khổ nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu hưởng thụ như vậy, “Tục ngữ nói, không hao tiền không phải nhà giàu, đúng rồi, chuyện bán đấu giá này lo liệu thế nào?”

Cù Vân Huyên nhấp trà, thư thái tựa ở trên ghế trúc, “Cái này, một mực vội vàng trong mỏ quặng, nhưng mà thủ tục bên kia cũng không xê xích gì nhiều, dì nghĩ là mở một công ty đấu giá quy mô nhỏ ở trong kinh, không nhất định phải đặt ở địa phương quá quý, có thể làm công là được, công việc cụ thể em đang liên lạc với bằng hữu, giờ đây tiền cũng đã đủ, nhắm chừng không bao lâu là có thể khai trương, ừm, là năm trăm vạn, đều quăng vào?”

Đổng Học Bân cân nhắc một chút, “Số lẻ ba mươi vạn anh phải lưu lại, định cho mẹ anh”.

“Được, còn lại dì đưa vào toàn bộ?”

“Cũng đừng, em cũng là bà chủ, dù sao cũng phải mua chiếc xe?”

“Không cần uổng phí tiêu tiền vào cái này, bây giờ còn là đầu tư sơ kỳ”.

“Huyên di, đây cũng không phải là mỏ mẫm hao phí tiền, để cho người ta trông thấy em mỗi ngày đi đường ngồi xe công cộng, đến một cái xe con cũng đều không có, người khác cũng sẽ không có lòng tin đối với công ty chúng tôi, đây là hao phí tất yếu, không thể tiết kiệm” Đổng Học Bân thật ra chính là không muốn để cho Huyên di chịu khổ cực, thế là nói: “Cái này em nghe anh, xe hơi tuyển cái gì cũng không sao cả, nhưng tuyệt đối không thể thấp hơn hai mươi vạn”.

Cù Vân Huyên đau lòng cười khổ, “Biết anh đau lòng em, nhưng tiền này là anh...”

Đổng Học Bân trợn mắt nhìn, “Tại sao em còn nói như vậy, nói tất cả là tiền hai ta, không có em mỗi ngày ở mỏ quặng nhìn chằm chằm vào, hai ta có thể thu vào nhiều như vậy sao?”

“Vậy cũng phải chờ anh mua xông, dì mới mua”.

Đổng Học Bân vuốt cái mũi nở nụ cười, “Ngày đó anh nghĩ đến muốn mua xe, nhưng bây giờ sợ là muốn mua cũng không mua được nữa”.

“Vì sao?” Cù Vân Huyên hoài nghi.

Đổng Học Bân vươn tay nắm một miếng điểm tâm nhỏ lên ném vào trong miệng nhai nhai, “Buổi tối lại nói cùng em, nói trước là con đường làm quan của anh, ha ha” Phó cục trưởng cục công an huyện Duyên Đài rất không so được với kinh thành, Đổng Học Bân còn trẻ như vậy đã làm phó cục trưởng thật sự quá hiếm thấy, lúc bắt đầu đương nhiên cần khiêm tốn, cho nên không thể mua xe, chờ sau khi công tác mở rộng hãy nói lại.

Như vậy, ăn điểm tâm coi như cơm, ăn xong, Đổng Học Bân dắt lấy tay Huyên di, “Đi, đi xoa bóp chân”.

Cù Vân Huyên bỏ tay hắn ra, “Thôi đi, ở đây quá đắt, không cần thiết”.

Đổng Học Bân ai da một tiếng, “Em thật là quá ki bo, chút tiền ấy bây giờ anh còn đang không để ý, em mệt mỏi nhiều ngày như vậy, cũng nên buông lòng một chút, đi một chút đi, mát xa chân ngủ sẽ thoải mái nhiều hơn”.

Matxa, mua sắm, cuối cùng Đổng Học Bân còn đến thẩm mỹ viện bảo Huyên di chỉnh trang vẻ mặt.

Sau khi trở lại biệt thự, Cù Vân Huyên thoải mái thư thái, nhưng không khỏi có điểm đau lòng, “Anh thật là, anh tính xem đã hao phí bao nhiêu tiền, hơn hai ba vạn đó”.

Đổng Học Bân ôm lấy eo nàng, “Em thoải mái là được, quản chi hao bao nhiêu tiền”.

Cù Vân Huyên nụ cười ấm áp, điểm trán hắn ót nói, “Ba mẹ em ngày đó còn hỏi dì vì sao lâu như vậy không về nhà, hỏi dì không tìm được công tác à, dì cũng không biết nói làm sao cũng bọn họ, cậu là tiểu lưu manh, thật đúng là có bản lĩnh, không gây tiếng không vang đã có nhiều tiền như vậy, hơn năm trăm vạn, người khác cả đời cũng không kiếm được”.

Đổng Học Bân dùng tay thọc vào trong quần áo Huyên di, “Cái này tính gì nha, chuyện anh công tác còn chưa nói cùng em”.

Cù Vân Huyên đè tay làm loạn trong quần áo xuống, trên mặt nóng lên, “Nói mau, công tác anh làm sao vậy?”

“Hai ta tắm rửa trước, sau này anh sẽ nói cho em biết”.

Cù Vân Huyên trừng mắt nhìn hắn, “Lừa dì hả! Sớm muộn gì cũng bị anh làm cho tức chết!”

“Em ra vẻ người lớn tức giận, cũng không thấy em thật sự tức giận lần nào”.

Đánh cho hắn vài cái, Cù Vân Huyên mới bước vào phòng tắm. Đổng Học Bân vốn muốn tắm uyên ương cùng Huyên di, nhưng Huyên di chết sống không đáp ứng, đẩy Đổng Học Bân da mặt dày định tiến vào phòng tắm bắn ra ngoài, Đổng Học Bân không cam lòng, hắn yêu cầu lần nữa, Cù Vân Huyên không có cách nào, mới lại giám xuống điểm mấu chốt, nóng mặt đem rèm ở trong phòng ngũ kéo lên phiến thủy tinh, vào phòng ngũ nằm trên giường, vừa vặn có thể rành mạch trông thấy nhất cữ nhất động trong phòng tắm.

Đổng Học Bân gọi cái này là một lần thỏa mãn, trong lòng tự nhủ vẫn là Huyên di được, nếu mình thật sự là kết hôn cùng Tạ Tuệ Lan, nàng chắc chắn sẽ không để mình dính vào.

Áo sơ mi... quần thường... áo ngực... quần lót...

Đổng Học Bân trơ mắt nhìn Huyên di cởi từng kiện từng kiện y phục xuống.

Không bao lâu, Cù Vân Huyên trong phòng tậm hung dữ xuyên thấu qua thủy tinh trừng mắt liếc hắn, chợt đưa lưng về phía Đổng Học Bân, mở vội sen tắm ra bắt đầu phun nước tấm rửa, từ đầu đến cuối, cổ Huyên di đều mơ hồ mang theo màu đỏ, hiển nhiên, bị Đổng Học Bân xem tắm rữa làm cho nàng phi thường không thích ứng.

Mười phút...

Hai mươi phút...

Ba mươi phút...

Đổng Học Bân đã sớm thấy tâm ngứa khó nhịn, “Nữ nhân chính là phiền toái như vậy, tắm rữa hơn nửa canh giờ”.

Không lâu sau, Cù Vân Huyên rốt cục tắt vòi phun đi, xoa xoa thân thể, bọc một cái áo tắm đi ra hồng nhạt, “Anh đi tắm đi”.

Đổng Học Bân còn tắm cái gì nữa, sớm đã khó dằn nỗ, hô một tiếng ôm lấy Huyên di, nặng nề đem ném nàng tới trên giường.

“Làm gì!” Cù Vân Huyên véo hắn, “Đi tắm rửa trước!”

Đổng Học Bân không nghe, cỡi y phục xuống nhào tới, phát tiết toàn bộ hơn một tháng tường niệm đi ra, hôn nàng từ trên xuống dưới.

Trong một giờ này, Cù Vân Huyên thật sự bị lăn qua lăn lại quá mức, chờ Đổng Học Bân xong chuyện này rồi, nàng đẫ là thở không ra hơi, chân cũng không nhúc nhích được.

Đổng Học Bân ôm thân thể đầy đặn trơn bóng của nàng, cảm thụ được thịt mềm mại và tinh tế, hôn miệng Huyên di một cái, “Tiểu Huyên Huyên, thân thể em thật mềm”.

Cù Vân Huyên đã sấp mệt rã rời, thở o o, “Sớm muộn gì cũng bị anh làm mệt chết, nhanh, nói chuyện công tác của anh cho em nghe đi”.

“Ha ha, vậy em nói âm thanh làm anh êm tai”.

“Nhanh”.

Cù Vân Huyên hơi cúi thấp đầu, cả giận nói:"Anh yêu".

“ừm, ừm” Đổng Học Bân cực kỳ hài lòng, hắn yêu mến cái này của Huyên di, trong thành thục lộ ra một tư vị ngượng ngùng, “...Anh lại thăng quan, lúc này xuống cơ sở, đến huyện Duyên Đài của mẹ anh làm phó cục trưởng cục công an, tuy cấp bậc không thay đổi, nhưng trên chức vụ nói ra không chi cách một bậc”.

Nghe vậy, Cù Vân Huyên sửng sờ.

Đổng Học Bân sờ sờ phía sau lưng nàng, “Huyên di?”

“Ai da, nói đi nha, sao vậy?”

“Anh nói gì! Anh có phải lừa dì đề dì vui vẻ hay không?”

“Ai ui, điều lệnh đã xuống, hai ngày nữa phái đi phòng Tổ chức báo danh”.

“Không phải anh vừa thắng quan sao? Tại sao... anh lên phó cục trưởng? Anh còn trẻ như vậy làm sao có thể trao quyền cho cấp dưới, anh đi làm phó cục trưởng?” Cù Vân Huyên cũng không phải hoàn toàn không biết gì đối với chuyện quan trường, tầm nhận thức đơn giản vẫn có, “Dì không tin, anh nhanh, mau đưa văn kiện báo danh cho dì nhìn xem! Nhanh!”

Đổng Học Bân bất đắc dĩ cười cười, bò xuống giường mở một cái túi ra, đem văn kiện và hồ sơ của mình cho nàng, “Tự mình xem, anh lừa em làm gì”.

Cù Vân Huyên lúc này cũng không để ý có mặc đồ hay không, xuống giường tiếp nhận mọi thứ xem xét, cuối cùng, nàng hít một hơi, xoạt thoáng cái nhìn về phía Đong Học Bân, “Là thật?”

“Anh lấy đâu ra văn kiện giả lừa gạt em?”

Dừng lại vài giây đồng hồ, Cù Vân Huyên hứng thú hưng phắn nhảy lên giường, ôm cố hắn hôn một phát, “Tiểu tử xấu! Cậu thật là tranh sĩ diện cho dì! Tiểu Bân nhà của chúng ta cũng là phó cục trưởng! Nếu Loan tỷ biết còn không cao hứng? Cậu thật là có năng lực! Cậu thật là có năng lực!”

Quảng cáo
Trước /2032 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Copyright © 2022 - MTruyện.net